Tuy nhiên kế hoạch dù hoàn mĩ thế nào, cũng không nghĩ đến đột biến trong nháy mắt.
Đồ Lạp vạn lần không nghĩ tới, Cô Độc Chứng còn chưa tới thì đột nhiên một luồng ánh sáng vàng thoáng qua, ngay sau đó cánh tay mềm nhũn, vốn đang nắm chặt tay Tần Như Thương lại không còn nửa phần khí lực.
Cả người theo tia sáng vàng đó bỗng ngã xuống mặt đất, rất nhiều máu từ tay phun ra, ngũ tạng khô héo, một đời Tế Ti Tây Dạ cuối cùng mất mạng ở nơi này.
Thân thể Như Thương cũng ngã xuống, Cô Độc Chứng đỡ được nàng, ngay sau đó hỏi:
"Ngươi có sao không?"
Nàng lắc đầu:
"Không có sao, chính là cánh tay không nhấc lên được!"
Vừa nói vừa nhìn đầu vai, Cô Độc Chứng đưa tay sờ đến, lấy ra được một vật từ đầu vai của nàng.
Đây hẳn là một đoạn cánh tay của Đồ Lạp!
Lại nhìn về phía ánh sáng vàng đánh ra, là chỗ của Tây Dạ Vương và Vương Hậu!
Tia sáng vàng đó là ám khí của Tây Dạ Vương, đúng lúc cứu cánh tay Như Thương!
Nàng nhìn họ gật đầu, tuy không nói ra lời cảm tạ, cũng mang theo thành ý.
Tây Dạ Vương không nói gì, nhưng ánh mắt Vương Hậu mang theo một tia ác độc quay đầu sang, bên trong có ghen tức nồng đậm.
"Đi mau!" Cô Độc Chứng thấy Như Thương có thể đứng vững lập tức buông nàng ra, đến bên thi thể Đồ Lạp. "Theo giao ước lúc trước của chúng ta, giao ra thái tử, sau đó rời khỏi nơi này!"
Vương Hậu Tây Dạ hừ một tiếng, sau đó xoay người vào trướng, không lâu sau kéo thái tử hôn mê bất tỉnh từ bên trong ra ngoài!
Như Thương tiến lên xem xét, thấy không có gì đáng ngại, mới gật đầu về phía Cô Độc Chứng.
Lúc này, lại nghe thấy đại quân phía xa đột nhiên náo loạn.
Tây Dạ Vương sợ hết hồn, mở miệng nói:
"Sẽ không phải là các ngươi đổi chủ ý, muốn chúng ta..."
Bên này đánh thật náo nhiệt, đại quân phía sau cũng càng nhích tới gần.
Cô Độc Chứng hiểu đó là Vạn Sự Thông và Mai Mai cố ý!
Quá xa không được, phải để cho mọi người tận mắt nhìn thấy!
Đội ngũ vừa tiến lại gần, những con rắn vốn đang núp ở phía xa lập tức lại tràn lên sức sống, tất cả đều bò về phía đại quân.
Như Thương mắt tinh, nhìn một cái đã ra dị động.
Vội vàng khẽ quát một tiếng:
"Ngươi đi xem những con rắn kia!"
Cô Độc Chứng toàn tâm nhìn về phía Đồ Lạp, căn bản không có ý rút lui, chỉ nhìn nàng:
"Ngươi đi!"
Như Thương không tốn thời gian nữa, nàng biết Cô Độc Chứng nói nàng.
Dù sao, dọn dẹp những thứ kia cũng không quá nguy hiểm, so với việc một mình đối phó tế ti Tây Dạ quả thật đơn giản hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời trái tim chợt ấm, trước khi rút lui nói nhỏ một tiếng:
"Vậy ngươi phải tự bảo trọng!"
Rồi sau đó lập tức rút tay, xoay chân, chuẩn bị sẽ chạy về bên kia.
Đồ Lạp nghe thấy hai người nói chuyện, cũng hiểu ý đồ của bọn họ.
Lúc này thấy Như Thương chuẩn bị đi, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy.
Mắt thấy cô gái quay người đi, hắn quên an nguy của mình, biến đổi thế công, lộ nhược điểm ở ngực tiếp một chưởng của Cô Độc Chứng!
Cùng lúc đó, tay cũng chuẩn xác kéo lấy vai Như Thương!
Cô Độc Chứng kinh hãi, không nghĩ tới hắn lấy mạng đổi mạng! Chịu một chưởng của hắn, đồng thời cũng muốn giết Tần Như Thương.
Hắn giận dữ, lập tức chụp về phía bả vai của Như Thương bị Đồ Lạp bắt được.
Lúc này, Như Thương chỉ cảm thấy đầu vai giống như bị một con mãnh hổ cắn vô cùng đau đớn.
Nhưng lại không dám có hành động mạnh, biết nếu như mình cứng rắn chống đỡ, cánh tay này rất có thể bị phế!
Trong miệng Đồ Lạp phun ra máu tươi, một chưởng kia của Cô Độc Chứng quả nhiên đã đánh nát ngũ tạng của hắn.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng ôm ý định kéo nàng chôn theo cùng.
Cho nên, tay nắm bả vai Tần Như Thương càng thêm dùng sức!
Khi hắn nghĩ chắc chắn lấy được mạng cô gái này, dù gì không có cánh tay thì nửa đời sau cũng coi như khó sống.