Cô Độc Chứng không để ý đến hắn, chỉ ôm ngang Tần Như Thương lên, sau đó bay lên lưng ngựa.
"Truyền đạt những lời vừa rồi của Tây Dạ Vương không thiếu một chữ cho hoàng đế các ngươi là được!" Ném một câu như vậy, rồi sau đó giục ngựa, xoay người mà đi.
Đề Chân chiêu hô tướng sĩ tiến lên đỡ thái tử dậy, đưa đến chiến xa, mới chỉnh quân đi theo Cô Độc Chứng trở về!
Lúc này Như Thương lại sững sờ một chỗ, bị Cô Độc Chứng đặt phía trước, trong lúc nhất thời có chút…
"Ngươi, ngươi làm gì đấy?"
Nàng không suy yếu đến độ không cưỡi được ngựa, tuy vết thương Đồ Lạp gây ra trên vai nàng rất nặng, nhưng cũng chỉ là ngoại thương. Không có độc, không có nguy hiểm, đau thì đau một chút thôi, nàng cũng không yếu đuối như vậy.
Ai ngờ, chuyển động vài cái, hai tay Cô Độc Chứng đang dắt dây cương cũng nắm chặt hơn chút nữa, ở bên tai nàng nói một câu:
"Đừng động!"
Như Thương chỉ cảm thấy có hơi nóng thổi từ phía sau tai càng thêm bối rối.
Thật ra thì nếu như đổi lại là Tiêu Phương, nàng cảm thấy mình vẫn có thể tiếp nhận, không đến nỗi quá lúng túng, quá mất tự nhiên.
Nhưng hiện tại là Cô Độc Chứng, nàng chỉ cần nghĩ tới gương mặt không biểu tình của hắn và bộ dáng ngẩn người nhìn trời, thì không có cách nào gộp con người như hắn với mấy chuyện phong nguyệt lại một chỗ.
Khụ...
Dĩ nhiên, ý của nàng cũng không phải là nói bây giờ có phong nguyệt.
Dù có cường hãn đến đâu đi chăng nữa, cũng vẫn là con gái, hơn nữa Như Thương tự nhận nàng cũng không sao.
Cho nên bị hắn ôm lên như vậy, thật sự là có chút... Có chút...
Như Thương bí từ, từ trước đến giờ đối với phương diện này có hơi trì độn vì vậy nàng lựa chọn trầm mặc.
Chỉ là biểu hiện trầm mặc của nàng ở trong mắt Cô Độc Chứng chính là ngầm cho phép, vì vậy ôm nàng càng chặt, cho đến khi bên cạnh có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Náo loạn này nhất định có liên quan đến Liên Nhi, mặc dù Đồ Lạp đã chết, nhưng chung quy vẫn làm cho người ta có chút không yên lòng!
Không lâu lắm, trong quân đột nhiên truyền đến giọng nói của Vạn Sự Thông:
"Thanh Liên đã chết! Cô nương yên tâm!"
Hai người khẽ thở ra một hơi, Như Thương nhìn về phía Tây Dạ Vương nói:
"Là quỷ Đồ Lạp luyện thành đã chết! Các ngươi quả thật là nhặt lại được mạng!"
Vương hậu Tây Dạ chấn động, thuận miệng nói:
"Hắn luyện được Thành Quỷ Hàng?" Khi nói ánh mắt nhìn về phía thi thể Đồ Lạp.
Cô Độc Chứng xốc thi thể Đồ Lạp lên, ném trở về trong đại quân, đồng thời hô to:
" Đại Tế Ti Tây Dạ đã chết!" Sau đó quay đầu lại, nhắc nhở Tây Dạ Vương lần nữa —— "Đi mau!"
Lúc này, hai vị Vương giả mới phản ứng lại, Vương Hậu nhìn về phía Cô Độc Chứng và Như Thương gật đầu một cái, nói nhỏ:
"Nếu có chuyện, có thể trực tiếp dùng chim ưng đưa thư liên lạc với ta!"
Tây Dạ Vương có thâm ý khác nhìn Như Thương nói:
"Hợp tác khoái trá!"
Như Thương không lên tiếng, bình tĩnh nhìn đám người Tây Dạ giả vờ thối lui. Cô Độc Chứng lại dẫn nàng đuổi theo một đoạn, lúc này mới dừng chân lại.
Đại quân phía sau cũng đuổi đến nơi, đám người Tây Dạ kia dần dần ẩn vào bóng đêm, đang lúc hoàn toàn sắp không nhìn thấy bóng dáng, thì có giọng nói của Tây Dạ Vương truyền đến. Là thông báo:
"Người Đông Thục nghe đây! Hôm nay Cô Vương thua dưới tay Thiên Minh, nhục này ngày khác tất báo! Cô Vương không sợ quân đội Đông Thục các ngươi, cho dù đến thêm mười vạn, Cô Vương cũng có thể trong loạn quân lấy đi mạng chó của chủ tướng các ngươi!"
Tiếng hô dần dần tan biến, Như Thương được Cô Độc Chứng đỡ, liếc mắt nhìn phó thống lĩnh một cái, lạnh lùng nói:
"Vị tướng quân này, lời của Tây Dạ Vương vừa rồi ngươi có nghe rõ không?"
Đề Chân vội vàng tung người xuống ngựa, "bộp" một tiếng quỳ gối trước mặt hai người, nói:
"Thuộc hạ đã nghe! Lần này đánh bại Tây Dạ, thật sự là nhờ chủ soái thần dũng, A Thương cô nương anh minh! Bọn thuộc hạ không cần dùng một người nào, là nhờ chủ soái và A Thương cô nương bảo vệ tính mạng đám người thuộc hạ! Thuộc hạ sẽ nhất nhất nghe theo!"