"Ngươi biết ta muốn nói không phải cái này!" Nàng than nhẹ, nói tiếp: "Ta cám ơn ngươi luôn ở bên ta! Từ sa mạc đến Dược Vương Cốc, rồi đến Thục Đô, Tấn Dương. Mãi cho đến tối nay, có ngươi ở bên cạnh, làm ta cảm thấy rất an toàn."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, làm cho người nghe rất thoải mái.
Cô Độc Chứng giơ tay lên vỗ về mái tóc của nàng, vuốt ve mấy lọn bị loạn.
Sau đó đưa tay lên đỉnh đầu nàng, khẽ dùng lực, mang theo một loạt khí chất bá đạo.
"Hai mươi lăm năm cuộc đời ta không cầu gì cả!" Hồi lâu, đỉnh đầu rốt cuộc có tiếng nói truyền đến, trầm trầm, trịnh trọng."Gặp ngươi, là ngoài ý muốn."
Lòng Như Thương như bị xoắn lại, treo giữa không trung, không cách nào bình tĩnh được, loại cảm giác này không tốt, để cho nàng mất tỉnh táo, tâm tư cũng rối loạn.
Muốn trốn, nhưng Cô Độc Chứng vẫn tiếp tục, không cho phép nàng không nghe.
"Ta là người ít nói, nhiều khi ta cảm thấy không nói cũng chẳng sao. Giúp ngươi thêm một chút, bảo vệ ngươi thêm một chút, cũng không tệ. Nhưng lòng tham của con người không dễ dàng thỏa mãn, giống như ta sau khi làm những chuyện này, thoải mái rồi thì lại muốn tiến thêm một bước. Muốn biết ngươi tính toán gì cho sau này, muốn biết trong tính toán của ngươi có còn cần đến ta làm... Chiến hữu của ngươi nữa hay không."
"Như Thương! Hoàng cung, thiên hạ này, với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta chỉ muốn nắm tay sánh vai đi qua mưa gió, nếu như thấy được cầu vồng, đó chính là hạnh phúc!"
Có chất lỏng lành lạnh lướt qua gương mặt, Như Thương biết, đó là nước mắt của mình.
Nước mắt đối với nàng bây giờ mà nói đã không còn xa lạ, thế giới này cho nàng quá nhiều cơ hội rơi lệ.
Dần dần, cũng không còn bài xích.
Nàng thừa nhận, lời nói của Cô Độc Chứng đã khiến nàng cảm động.
Nàng thừa nhận, "Nắm tay sánh vai qua mưa gió" hấp dẫn nàng.
Cũng thừa nhận, trong nháy mắt, Cô Độc Chứng đã tiến vào trái tim của nàng.
_________________
"Trên vai cô nương có thương tích!"
Hai người đồng thời nghiêng đầu, là Vạn Sự Thông.
Mặt Như Thương đỏ hồng, Cô Độc Chứng thì không có bất kì biến hóa nào.
Nhưng cánh tay đang ôm chặt đã buông lỏng ra một chút, cẩn thận không đụng vào vết thương của nàng.
Sau đó giục ngựa đi nhanh, cố ý kéo dài khoảng cách với đại quân.
Như Thương cảm giác gần đây biểu hiện của Cô Độc Chứng có chút kỳ quái, tuy nói trước đây hắn vẫn luôn quan tâm nàng, nhưng từ lúc nàng từ Xích Liệt Sơn trở về, giống như lại nhiều thêm một chút.
Nàng luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với hắn, nhưng giữa hai người lúc nào cũng có nhiều chuyện kéo đến.
Từ sau khi nàng ra khỏi Tần Lĩnh, gặp được Cô Độc Chứng, chưa từng được rảnh rỗi.
Thân thể mệt mỏi không nói, về mặt tinh thần, thì vô cùng đau khổ.
Viên Thầm Châu kia cho đến giờ còn chưa có tung tích, có lúc Như Thương nghĩ, có nên từ bỏ hay không?
Dù tìm được, thì phải làm thế nào đây?
Trở về kiếp trước nhận thấy đã quên mất tất cả những chuyện đã qua, vậy đối với nàng mà nói còn quan trọng sao?
"Đang suy nghĩ gì?" Đỉnh đầu có giọng nói truyền đến, không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Lời này giống như tính cách trước nay của Cô Độc Chứng, lười biếng, không quan tâm đến bất cứ việc gì.
Nhưng trong lúc này, lại giống như có thêm một cảm giác chút tìm tòi nghiên cứu.
Hắn đang dò hỏi nàng, mang theo một chút tiếp cận.
"Ta đang suy nghĩ, thật ra thì nên tạ ơn ngươi!" Như Thương đáp, cũng để cho mình cố gắng thanh tỉnh lại, sau đó hơi dựa gần về phía sau lưng.
Sau lưng là lồng ngực Cô Độc Chứng, có chút gầy, nhưng rất rắn chắc, thực khiến người ta an tâm.
Nàng tự nói với mình, chỉ là mệt mỏi, trên người có thương tích.
Chỉ dựa vào một lần, một lần là tốt rồi.
"Cám ơn ta vì cái gì? Cứu ngươi là Tây Dạ Vương!"