Ánh mắt của nữ hài nhi được buộc lên rất cẩn thận, bằng nhiều mảnh vải lụa để che lại vết thương.
Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe người lôi kéo nàng nói đến cửa Vương Cung Tây Dạ.
Nói cho cùng thì vẫn là hài tử, mặc dù mắt không thể thấy hoàn cảnh khác, nhưng đã đến một nơi mới lạ vẫn có chút hưng phấn nho nhỏ.
Đang bận rộn cùng người bên cạnh hỏi thăm Vương Cung có xinh đẹp hay không, bỗng nhiên cảm thấy được đôi tay lôi kéo nàng rung lên một cái thật mạnh.
Người mất đi ánh sáng, ở mặc khác bao giờ cũng nhạy cảm hơn một chút, người nọ ngẩn ra, Liên Nhi lập tức hiểu được hình như có cái gì đó không ổn.
Vì vậy khẩn trương hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Còn không đợi bọn họ trả lời, đã nghe thấy sứ giả Tây Dạ đi ở đằng trước lớn tiếng kêu một câu:
"Ném người hai mắt bị mù ra! Phẩm chất như vậy sao có thể phù hợp vào Vương Cung Tây Dạ ta!"
Mọi người kinh hãi, có người nhanh miệng trực tiếp hỏi lại:
"Cái gì kêu ném ra? Người là nói Liên Nhi sao?"
"Nói nhảm! Ngoại trừ nha đầu chết tiệt kia thì còn có thể là ai!" Giọng nói người Tây Dạ thô lỗ lại nóng nảy, hơn nữa đến địa bàn của mình, càng có vẻ không kiêng nể gì. "Ném ra chính là vứt xuống trên đường cái! Tốt số thì được người khác lượm về cho miếng cơm ăn, không thì sẽ chờ chết! Chúng ta không có vứt nàng ở trong sa mạc đã coi như nhân từ, còn hỏi nhiều lời vô nghĩa làm gì!"
"Này..." Mọi người trong đội múa đều sững sờ ngay tại chỗ, cứ vậy "Ném" một người đi, mặc dù chuyện này cũng không là lần đầu tiên nghe nói, nhưng nếu bàn về tốt số có thể được người trợ giúp, vậy cũng phải là một người có thể làm việc hoàn chỉnh. Nay Liên Nhi đã mù hai mắt, hỏi ai còn có lòng tốt để đón nhận nàng?
Đồng bạn dù sao chỉ là đồng bạn. Trong lúc giữa hai bên không quen không biết, tình cảm không có tốt đến mức phải vì đối phương mà đi nói hộ.
Nhóm người sứ giả hung ác thô bạo như vậy, nếu là nói giúp cho, làm không tốt ngay cả bản thân cũng sẽ chịu liên lụy.
Khi Như Thương lật xem vải vóc tới lui đến lần thứ tư, thế nhưng cũng chỉ là dừng lại ở đó, rồi sau đó xem như không có việc gì tiếp tục xem.
Mặt dường như tỉnh táo, nhưng vẫn không thể không chú ý từng đợt hương hoa mai thơm mát mơ hồ bay vào mũi.
Cái loại hương này nàng rất quen thuộc, là dùng ba trăm năm mươi lăm loại cỏ thơm ở Tần Lĩnh pha trộn lại chế tạo thành. Thảo dược có mùi nhàn nhạt, không hề rõ ràng, ngược lại chính bởi vì hương thơm mịt mờ, không rõ tươi đẹp, lại thật sự hơn hẳn trăm loại hoa khác.
Nàng đi qua bên cạnh, đứng đưa lưng về phía đội ngũ của mình, lúc này mới khẽ lên tiếng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói với người bán vải:
"Tiên sinh làm sao lại đến đây?"
Nàng nhận ra, đó là Tiêu Phương.
Mặc dù thuật dịch dung của hắn cao siêu, hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cố ý dùng mùi hương quen thuộc, là nhắc nhở tốt nhất cho nàng.
"Rốt cuộc vẫn là không yên lòng vì ngươi." Tiêu Phương chỉ thản nhiên nói, vừa nói vừa đưa tay sửa sang lại gian hàng. Người ở phía xa nhìn lại, hai người giống như là đang cò kè mặc cả.
"......" Như Thương khép mở miệng, nhưng vẫn không thể nói ra nửa chữ.
Một câu "Rốt cuộc vẫn là không yên lòng vì ngươi", khiến cho lòng của nàng gắt gao xoắn lại một chỗ.
Đây chính là Tiêu Phương, săn sóc và chiếu cố nàng bốn năm như một ngày, nhưng nàng tuyệt không thể cho hắn bất kỳ cái hứa hẹn nào.
Rất nhiều thứ nàng gánh không nổi, thí dụ như hạnh phúc, hay nói thí dụ như làm bạn cả đời.
"Đi làm chuyện của ngươi, ta ở bên ngoài tiếp ứng." Tiêu Phương nhanh chóng nói một câu như vậy, sau đó liền không để ý đến nàng, dùng loại giọng nói ôn hòa giống như đúc của người Tây Dạ, bắt đầu hét lớn rao hàng.
Như Thương cũng không tiện nhiều lời, tự quay người đi trở về phía đội ngũ.
Trạm tiếp theo là Vương Cung Tây Dạ, khi nhóm sứ giả dẫn theo hai mươi mốt người của đội múa đi đến cửa cung, thì Liên Nhi bất chợt quay đầu lại nhìn về một hướng khác.