Như Thương thản nhiên nhìn bóng lưng ở trước mình vài bước, đột nhiên lại sinh ra một cảm giác vội vàng!
Cho dù muốn tìm Thầm Châu, từ trước tới nay lòng của nàng cũng chưa bao giờ vội vàng như vậy, thậm chí nàng hận không thể lập tức phóng tới tàng kinh các, lật tung toàn bộ kinh thư trong đó để tìm đầu mối.
Hoàng cung không phải nơi nàng yêu thích cùng quen thuộc, trước đây cũng không cảm thấy có gì, nhưng khi tự mình tiến vào, cảm giác đè nén ào ào tuôn ra, làm nàng không thở nổi.
Thấy nàng đi lại khó khăn, Vạn Sự Thông tiến lên đỡ lấy tay nàng.
Như Thương không cự tuyệt, chỉ dừng trước cửa cung điện một chút, hít sâu một hơi, rồi sau đó thở dài nói:
"Thật nhớ khu rừng trúc ở Tần Lĩnh..."
......
Tòa cung điện không có tên, tấm bảng trên cửa trống trơn.
Hoàng đế nói, bởi vì rời đi đã quá lâu, Thiên Minh thích gì trẫm cũng không rõ lắm. Tên cung điện ngươi hãy tự mình nghĩ đi! Nghĩ xong thì sai người đi làm!
Trong lòng bọn họ biết rõ, hoàng thượng bất mãn đối với việc phải nhường ngôi vị thái tử cho Cô Độc Chứng, nhưng lại cần Cô Độc Chứng nên không còn cách nào.
Lần này, hắn đã mất đi mấy vị hoàng tử, hậu phi, thật sự là đả thương nguyên khí.
Hơn nữa thái tử suýt chút nữa bị bắt đi, cho nên hắn không thể không thực hiện lời hứa này, nếu không Tây Dạ trở lại xâm lược, sợ là toàn bộ Chử gia cũng không còn đường sống.
Về phần tên cho cung điện này, Cô Độc Chứng căn bản không để tâm nghĩ đến.
Hắn không nghĩ, thì Như Thương cũng sẽ không nghĩ.
Vì vậy liên tiếp mấy ngày, tấm bảng kia vẫn trống không.
Mấy ngày nay Cô Độc Chứng tựa hồ rất bận, hơn nữa tâm tình Như Thương không được tốt nên rất ít gặp hắn.
Cả ngày ở trong điện, chơi cùng muội muội Linh Nhi của Vạn Sự Thông cũng rất tốt.
Tiểu nha đầu vô cùng thông minh, biết nên nói thì nói, không nên nói thì hoàn toàn không đề cập đến.
Điều này làm cho Như Thương giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Nhưng trong lúc hai người nói chuyện nàng ấy lại vô tình hay cố ý nhắc tới ca ca của nàng tốt thế nào, có rất nhiều chuyện không liên quan cũng có thể bị nàng chuyển sang tán dương Vạn Sự Thông.
Còn có tam triều nguyên lão thỉnh bệ hạ đồng ý để thái tử tiền nhiệm hồi cung, trở về chính vị, nói là thiên triều Đông Thục cần thái tử như vậy để bảo vệ!
Hoàng đế Đông Thục bất đắc dĩ, chỉ đành phải thực hiện lời hứa lúc ban đầu với Cô Độc Chứng.
Lúc này, Cô Độc Chứng thuận lợi hồi triều!
Tần Như Thương, Quỷ Đồng, Vạn Sự Thông, Mai Mai, và với muội muội của Vạn Sự Thông - Linh Nhi, còn có phụ thân của Mai Mai đều cùng tiến cung.
Tuy nói nam tử không thuộc hoàng gia hoặc tướng sĩ ngự lâm quân không thể ở tại trong cung, nhưng bọn họ có thân phận đặc biệt, lại có Cô Độc Chứng bảo vệ, hoàng đế Đông Thục cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, để cho phi tử chấp chưởng hậu cung sắp xếp một tòa cung điện rất lớn cho bọn họ.
Lúc được quang minh chính đại bước vào cửa cung, Như Thương rất muốn cất tiếng cười to.
Nhưng là khóe miệng nhếch lên, lại hiện lên khổ sở.
Vì vào hoàng cung này, bọn họ bỏ ra bao nhiêu công sức? Lại hy sinh bao nhiêu?
Nếu như không phải nàng cố ý muốn tìm Thầm Châu, sợ là bây giờ đang còn cùng Tiêu Phương nhàn nhã tự tại sống trong Sơn Trang ở Tần Lĩnh.
Nhưng sự đời luôn đổi thay, số mệnh luôn ở lúc người không để ý xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
......
Hoàng đế Đông Thục cho phép Cô Độc Chứng trở về ngôi vị thái tử, khi hắn rút đi một thân trường sam màu đen, thay hương bào màu vàng nhạt thêu tám con trăn. Còn dùng kim quan buộc tóc gọn lại ở phía sau đầu, mọi người lúc này mới phát hiện ra, đây mới là dáng vẻ của một thái tử thực sự.
Nói thái tử trước so với hắn cũng chỉ là một kẻ vô dụng, cũng không quá mức.
Như Thương kinh ngạc nhìn kẻ luôn luôn bị nàng coi là đệ nhất thiên hạ lười - Cô Độc Chứng, cuối cùng vì trang phục đánh tan ấn tượng về một kẻ luôn lười biếng.
Khi hắn xoay người nhìn nàng, mơ hồ có nét tương tự với hoàng đế Đông Thục, khiến Như Thương cảm thấy không thoải mái.
Nàng quay đầu đi không muốn nhìn, thế nhưng hắn lại đi theo, như có lời muốn nói, cuối cùng lại không nói thành lời.
Kết thức nghi thức lên ngôi, Cô Độc Chứng dẫn đầu phía trước, tự mình dẫn cả đám người vào tòa cung viện đã được phân chia.