Lúc đầu, Như Thương cảm thấy đây là một cô gái nhỏ sùng bái ca ca, hơn nữa Vạn Sự Thông dáng vẻ đường đường, mang tuyệt kỹ, quả thật coi như là tấm gương tiêu biểu.
Nhưng sau nhiều lần trò chuyện, nàng cảm thấy nha đầu này tựa như đang tiết lộ tin tức với mình.
Nàng thử hỏi thăm, tiểu cô nương chỉ trả lời qua loa, không nói nhiều thêm một câu.
Trong kinh các, sách được Mai Mai và Vạn Sự Thông vận chuyển đến phòng Như Thương, tìm kiếm một ngày một đêm, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào của Thầm Châu.
Vạn Sự Thông cảm thấy tinh thần của nàng không tốt lắm, cả ngày ở trong phòng không ra ngoài nửa bước.
Như Thương chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, sẽ nhìn thấy chính là khuôn mặt của Vạn Sự Thông.
Thấy nhiều, không thể không hỏi:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Vạn Sự Thông cũng ngồi ở trong đống sách, đáp:
"Giúp ngươi tìm!"
Như Thương cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại rất mơ hồ, sợ là tự mình nghĩ quá nhiều, nên cũng không hỏi đến cùng.
Vốn định khuyên hắn không cần theo nàng làm mấy chuyện khô khan này, nhưng chỉ là một ý niệm mơ hồ, nàng không muốn tiếp tục đề tài này nữa ngược lại hỏi:
"Mấy ngày nay Chử Thiên Minh đang làm gì? Sao không gặp hắn."
Nàng nói mấy ngày không thấy, là trên phương diện mặt đối mặt mà thôi.
Trên thực tế, Như Thương luôn cảm thấy mỗi lần nàng sắp ngủ, sẽ có một người thong thả tới bên cửa sổ, đứng đến tận nửa đêm.
Nàng biết là ai, nhưng chưa bao giờ đẩy cửa sổ ra xem.
Thân thể giật giật, có vài cuốn sách tuột xuống.
Như Thương đang ngồi trên tấm đệm bệt dưới đất, mấy quyển kinh thư đặt lên váy nàng, Vạn Sự Thông vội vàng nhặt lên. Đồng thời cũng mở miệng nói:
"Thái tử điện hạ bắt những người biết điều khiển rắn trong cung lại, nhốt vào địa lao."
Như Thương thản nhiên nhìn bóng lưng ở trước mình vài bước, đột nhiên lại sinh ra một cảm giác vội vàng!
Cho dù muốn tìm Thầm Châu, từ trước tới nay lòng của nàng cũng chưa bao giờ vội vàng như vậy, thậm chí nàng hận không thể lập tức phóng tới tàng kinh các, lật tung toàn bộ kinh thư trong đó để tìm đầu mối.
Hoàng cung không phải nơi nàng yêu thích cùng quen thuộc, trước đây cũng không cảm thấy có gì, nhưng khi tự mình tiến vào, cảm giác đè nén ào ào tuôn ra, làm nàng không thở nổi.
Thấy nàng đi lại khó khăn, Vạn Sự Thông tiến lên đỡ lấy tay nàng.
Như Thương không cự tuyệt, chỉ dừng trước cửa cung điện một chút, hít sâu một hơi, rồi sau đó thở dài nói:
"Thật nhớ khu rừng trúc ở Tần Lĩnh..."
......
Tòa cung điện không có tên, tấm bảng trên cửa trống trơn.
Hoàng đế nói, bởi vì rời đi đã quá lâu, Thiên Minh thích gì trẫm cũng không rõ lắm. Tên cung điện ngươi hãy tự mình nghĩ đi! Nghĩ xong thì sai người đi làm!
Trong lòng bọn họ biết rõ, hoàng thượng bất mãn đối với việc phải nhường ngôi vị thái tử cho Cô Độc Chứng, nhưng lại cần Cô Độc Chứng nên không còn cách nào.
Lần này, hắn đã mất đi mấy vị hoàng tử, hậu phi, thật sự là đả thương nguyên khí.
Hơn nữa thái tử suýt chút nữa bị bắt đi, cho nên hắn không thể không thực hiện lời hứa này, nếu không Tây Dạ trở lại xâm lược, sợ là toàn bộ Chử gia cũng không còn đường sống.
Về phần tên cho cung điện này, Cô Độc Chứng căn bản không để tâm nghĩ đến.
Hắn không nghĩ, thì Như Thương cũng sẽ không nghĩ.
Vì vậy liên tiếp mấy ngày, tấm bảng kia vẫn trống không.
Mấy ngày nay Cô Độc Chứng tựa hồ rất bận, hơn nữa tâm tình Như Thương không được tốt nên rất ít gặp hắn.
Cả ngày ở trong điện, chơi cùng muội muội Linh Nhi của Vạn Sự Thông cũng rất tốt.
Tiểu nha đầu vô cùng thông minh, biết nên nói thì nói, không nên nói thì hoàn toàn không đề cập đến.
Điều này làm cho Như Thương giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Nhưng trong lúc hai người nói chuyện nàng ấy lại vô tình hay cố ý nhắc tới ca ca của nàng tốt thế nào, có rất nhiều chuyện không liên quan cũng có thể bị nàng chuyển sang tán dương Vạn Sự Thông.