Không cần tham gia chính vụ, không cần xử lý quân vụ, càng không cần qua lại với hoàng đế, trọng thần hoặc là phi tần trong hậu cung.
Thậm chí ngay cả hoàng cung, nếu không phải là Mai Mai muốn đi dạo mấy lần, sợ là cũng không có ai chủ động tới dẫn bọn họ đi.
Vào cung hơn tháng mấy, mục đích bọn họ hầu như là đều dồn vào việc chính là tìm kiếm Thầm Châu.
Như Thương không tin vị hoàng đế kia không biết gì, càng không tin trong cung viện này không có người nằm vùng của hắn.
Ngược lại, rất có thể tất cả các nô tài ở đây đều là để giám thị bọn họ.
Không thể trách nàng nghĩ tất cả mọi việc mờ ám như thế, Nàng vốn là một người luận về âm mưu.
Nếu như tất cả mọi việc xung quanh đều là âm mưu thì chẳng sao, nhưng nếu quả thật là mưa thuận gió hòa, chỉ sợ đó mới là việc khiến nàng bất an nhất.
"Ta sai người tới rót trà được không?" Lời là Cô Độc Chứng nói, lúc này Như Thương đang đứng trên cái thang ngồi ở giữa hai hàng giá sách.
Nghe hắn nói như vậy, thì nhìn xuống.
Nhưng thấy tay Cô Độc Chứng cũng cầm một quyển sách, nàng lắc đầu, nói:
"Không cần! Dù gì đây cũng là Kinh Các, cũng nên kiêng kỵ một chút."
"Còn cần ngươi dạy sao" Cô Độc Chứng cười khẽ, sau đó dừng một chút, nói tiếp: "Sáng nay hoàng thượng sai người tới tìm ta."
Giống như thuận miệng một câu, Như Thương lại cảm thấy trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, có một loại cảm giác kì lạ lặng lẽ trào lên.
Cô Độc Chứng giống như thấy được sự khác thường của nàng, dù trên mặt cũng không biểu lộ nửa điểm, nhưng từ đôi mắt lười biếng thỉnh thoảng lại sâu thẳm thâm thúy của hắn, Như Thương biết, rất nhiều chuyện căn bản không lừa được hắn.
"Tìm ngươi có chuyện gì?" Đã bị nhìn ra trạng thái quẫn bách, nàng dứt khoát hào phóng mở miệng hỏi, hòa nhau một ván, cũng coi như không quá mất mặt.
Sắc mặt Cô Độc Chứng như thường, trần thuật:
"Hoàng thượng nói nếu ta đã trở về vị trí thái tử, có rất nhiều chuyện sẽ phải quan tâm. Ví dụ như... lập Thái Tử Phi!"
Trừ bỏ Chử Thiên Minh, những người khác cũng không được phong thưởng gì.
Nhưng không có người nào dám khinh thường sự có mặt của bọn họ, đặc biệt là Như Thương, nghiễm nhiên trở thành nửa chủ tử.
Nhưng mà những ngày sau đó vô cùng nhàm chán, không có bất kỳ tư vị gì.
Cô Độc Chứng bận bịu vô cùng, Như Thương thì bận tìm kiếm kinh thư, Vạn Sự Thông bận giúp Như Thương, Mai Mai dẫn theo Linh Nhi, Quỷ Đồng và hai con hổ kia chơi với nhau.
Lâu dần, người làm trong viện cũng nhận ra hai con hổ kia cũng không đả thương người, chẳng những thế buổi tối còn có thể giữ cửa cho mọi người.
Vì vậy mọi người cũng không còn sợ nữa, có tiểu nha hoàn to gan thỉnh thoảng còn sờ sờ lông hổ một lúc!
Như Thương chỉ cảm thấy giống như thiên hạ đại loạn, giống như bắt đầu thời kì hỗn độn, bàn cổ khai thiên lập địa... Tóm lại, chính là cái vẻ không bình thường.
(Bàn Cổ là nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc. Khai thiên lập địa: Từ xưa đến nay; từ lúc khai thiên lập địa, thần thoại cổ kể lại rằng, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì mới có thế giới)
Có điều dần dà, lại sinh ra sự hài hòa.
Giống như thái độ của bọn hạ nhân đối với bọn họ cũng có thay đổi, không đề phòng bài xích giống như lúc ban đầu.
Hiện tại, ít nhiều gì cũng có chút hòa hợp.
Thế cho nên Mai Mai cứ mãi đến tranh công, nói là do mình mang đến cho mọi người luồng không khí mới.
Như Thương rất hoài nghi câu “luồng không khí mới” này của hắn là học theo mình, không ngờ lởi nàng nói hắn lại nhớ được.
Gần đây Cô Độc Chứng thích tìm Như Thương để cùng ăn cơm, cùng nhau uống trà, cùng nhau đánh cờ, rồi cùng nhau tản bộ.
Nàng cũng không từ chối, mặc dù có chút mất thời gian, nhưng chỉ cần hắn tới, nàng luôn bò dậy từ trong đống kinh thư, cùng hắn đi ra ngoài.
Ngày lập đông, Như Thương không để cho người khác mang sách từ Kinh Các vào phòng, mà trực tiếp ôm lò sưởi chạy vào Tàng Kinh Các.
Sau đó, Cô Độc Chứng cũng đi theo.
Hắn ở đây lâu, khiến nàng có chút nghi hoặc:
"Ngươi không có chuyện khác để làm sao?"
Hắn nghe vậy thì lắc đầu:
"Ta thật sự không có!"
Được rồi! Nàng thừa nhận thái tử như hắn quả thực hoàn toàn bị mất hết quyền lực.