Như Thương thầm nghĩ, quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
"Hắn nói đã sai họa sĩ vẽ những cô gái đến tuổi thành hôn trong kinh, ít ngày nữa sẽ mang vào trong cung, ta có thể tự mình chọn lựa."
Bộp!
Quyển sách Như Thương đang xem bị nàng đống lại, nàng ngồi trên thang bắt chéo chân nhìn phía dưới, nói:
"Vậy ngươi chọn đi! Trên đời này nhiều con gái như thế, vì sao họ muốn gả cho thái tử chắc trong lòng ngươi cũng hiểu. Cho nên, nếu không vì tình yêu, vậy thì chọn một người xinh đẹp nhất, cũng coi như không bạc đãi chính mình!"
Cô Độc Chứng nhíu mày:
"Ngươi giúp ta chọn?"
"Bản cô nương không có cái nhã hứng đó!"
Dứt lời, từ trên thang nhảy xuống.
Có lẽ trong lòng có chút tức giận, cánh tay sượt qua khiến một chồng sách bên cạnh cũng đổ xuống.
Giá sách nặng nề đập vào lưng của nàng, Cô Độc Chứng vội vàng xông lên trước, thay nàng đỡ mấy quyển.
"Sao không cẩn thận một chút!" Trong giọng nói mang theo chút giận dữ, "Sách rơi cũng không biết tránh, vật này không gây thương tổn được cho người, nhưng đập xuống cũng sẽ đau!"
Như Thương lại lắc đầu:
"Không đau!"
Hắn ngừng lại, tựa như đang xem xét xem lời của nàng có thật hay không.
Như Thương cũng không lừa hắn, lại dựa vào cái thang, lúc này mới nói:
"Năm ta mười hai tuổi bị người chôn sống, thật vất vả mới trốn thoát, rồi lại bị lâm vào hỗn chiến. Khi đó còn quá nhỏ, đối phương lại đông, đánh tới đánh lui cũng không đánh lại người ta. Sau lại bị chúng buộc cổ kéo lê trên đất, kéo đến nát vụn cả sau lưng."
Nàng đang nói những chuyện khi mới xuyên qua, những chuyện này với Cô Độc Chứng mà nói hết sức xa lạ, nhưng đã qua vài năm như vậy, Như Thương lại nhớ tới, vẫn rõ mồn một trước mắt.
"Sau đó Tiêu Phương cứu ta, hắn dẫn ta trở về khe suối Tần Lĩnh, chữa cho ta bốn năm, cuối cùng chữa trị cho lưng ta trở lại như lúc ban đầu. Tuy bên ngoài nhìn như không sao, nhưng thần kinh vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, cho nên lúc ở Dược Vương Cốc, có nhện bò lên lưng ta cũng không phát hiện, những cuốn sách này có đập vào lưng, ta cũng sẽ không cảm thấy đau."
_________________