Vạn Sự Thông ngẩn ra, giương mắt nói:
"Ý cô nương là muốn để cho ta rời đi?"
Như Thương đương nhiên gật đầu:
"Tất nhiên. Không đi thì sao có thể làm việc? Chúng ta cũng không thể cứ ở trong hoàng cung thế này."
"Nhưng không phải nói muốn tìm tung tích của Thầm Châu sao!" Vạn Sự Thông cũng tự thấy lời này thật vô ích.
Hắn biết mình cũng chỉ đang cố gắng tìm lý do, cũng chỉ muốn tiếp tục ở lại bên cạnh nàng.
"Thầm Châu đương nhiên vẫn phải tìm." Như Thương khoát khoát tay, nói tiếp: "Nhưng không thể để tất cả mọi người cùng tìm một lúc. Mấy ngày gần đây trong lòng ta luôn bất an, cảm thấy hoàng cung này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không may. Giữ được một Thục Đô, coi như cho chúng ta ngày sau có nơi đặt chân."
Nàng nói có lý, Vạn Sự Thông cũng hiểu đây là việc cấp bách.
Vì vậy gật đầu, tuy không muốn nhưng vẫn phải buông tay.
"Cô nương vậy hãy cẩn trọng." Lấy câu này coi như lời từ biệt vậy.
Như Thương phất phất tay, nói:
"Đi đi!"
Giọng nói thanh thanh đạm đạm, không có tinh thần lắm.
Nhưng hình ảnh Vạn Sự Thông xoay người đi, đã để cho nàng nhìn ra một tia manh mối.
Đặc biệt là biết hắn mấy chục năm, làm cho Như Thương bỗng chốc tỉnh ngộ.
Nhưng dù tỉnh ngộ, thì có thể làm được gì.
Nàng giống như đã khiến tình cảm rối loạn, giống như lại trở về những ngày tháng chỉ có nhiệm vụ liên tiếp, những năm tháng chinh chiến.
Ở bên cạnh nàng chỉ có âm mưu và chết chóc, không ngừng đi về phía trước, hai tay nhuộm đầy máu tươi.
Có biết bao nhiêu lần nàng muốn dừng lại, bất kể là dừng lại bên cạnh Cô Độc Chứng hay là Tiêu Phương. Con người luôn có lúc mệt mỏi, huống chi, Tần Như Thương nàng cũng chỉ là một người con gái.