Chủ tử!" Khai Tâm nhìn về phía Như Thương nháy mắt mấy cái, "Hình như Linh Nhi cô nương thích Mai Mai!"
"Hả?" Như Thương sửng sốt, ngay sau đó nói: "Nàng ấy bây giờ được bao nhiêu tuổi?"
Khai Tâm xem thường:
"Thích một người còn phân biệt tuổi tác sao? Linh Nhi cô nương xem ra cũng đã mười mấy tuổi rồi? Chắc khoảng mười hai. Có thể thích một người!"
Như Thương vỗ trán.
Linh Nhi thích Mai Mai, nghĩ đến cũng không tồi!
Vui mừng chuẩn bị khi nào rảnh thì nói chuyện với Mai Mai một chút, cũng tiết lộ mấy câu với phụ thân của Mai Mai.
Cũng không biết vì sao, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Loại cảm giác này rất quái dị, nàng cũng không nghĩ ra, tóm lại là vừa nghĩ tới Linh Nhi và Mai Mai, lập tức cảm thấy không có cách nào đặt quan hệ yêu đương lên hai người bọn họ cả.
......
Đêm nay, Như Thương mất ngủ.
Thật ra thì cũng không chỉ có hôm nay, tình huống này đã kéo dài hơn nửa tháng.
Gần nửa tháng nay, nàng luôn là cảm thấy bên cạnh tồn tại một người tàng hình.
Người kia xuất hiện ở tất cả những nơi nàng đi qua, hoặc nói một cách khác, người kia xuất hiện ở tất cả những nơi có thể tìm ra tin tức của Thầm Châu.
Trừ Tàng Kinh các, nàng đã từng vào tẩm cung của hoàng đế, thậm chí là Du Hiền Cung của thái tử tiền nhiệm cũng đã vào.
Thầm Châu không tìm được, nhưng lại cảm thấy có người đang đi theo nàng.
Đẩy nhẹ cửa phòng, trong đêm khuya lại đến Tàng Kinh Các một lần nữa.
Tối nay cũng không phải muốn xem sách, nàng chỉ muốn xác nhận loại cảm giác kỳ quái đó một lần nữa.
Lẽ ra nếu quả như có người, nàng phải phát hiện mới đúng.
Không thể nào có chuyện đối phương đi theo lâu như vậy, nhưng ngay cả bóng người nàng cũng không thấy.
Dĩ nhiên, cũng có thể là người có thân pháp khinh công cực cao, cao đến xuất thần nhập hóa, nhanh giống như gió.
Người có bản lãnh này... Chỉ có Tiêu Phương.
Tiêu Phương...
Nàng sớm nên đoán ra, không phải sao?
Trong lòng nghĩ vậy, bước chân cũng càng nhanh hơn.
Sự chờ đợi tưởng như vô vọng nay lại bày ra trước mắt, vội vàng, chính là tâm tình duy nhất người bình thường có thể có.
Như Thương cũng vậy.
Tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Như Thương tên là Khai Tâm, là một cái tên may mắn, làm cho người ta rất là hài lòng.
Như Thương có thói quen ngủ trễ, thức dậy cũng không sớm.
Nha đầu kia cũng theo đó mà không dậy quá sớm, đây đối với một hạ nhân mà nói là chuyện cực tốt.
Khai Tâm chăm sóc Như Thương cũng nhiều hơn chút, hầu hạ cũng tỉ mỉ hơn.
Dần dần, Khai Tâm lại cảm thấy thật ra Như Thương cũng không dọa người như người ta nói.
Chủ tử chẳng những xinh đẹp, nếu thật tâm đối xử với nàng, nàng cũng sẽ rất hòa nhã.
Ít nhất sẽ không làm bộ, cũng sẽ không sai bảo ngươi giống như sai bảo con chó.
Có lúc nàng bưng một bát cháo tới, thậm chí người ta còn nói cám ơn, điều này làm cho nàng cảm thấy rất ngại ngùng.
Ở chung đã lâu, cũng quen thuộc, sau khi quen thuộc, tiểu nha đầu cũng sẽ thử trao đổi cùng Như Thương một chút.
Ví dụ như lúc này, Khai Tâm đang chải đầu cho Như Thương.
Mặc dù Như Thương chỉ thích để tóc xõa tùy ý ở sau đầu, nhưng dù gì nơi này cũng là hoàng cung, cũng không thể quá mức tùy ý.
Cho nên Khai Tâm sẽ chọn một số kiểu đơn giản búi tóc cho nàng.
Lúc chải đầu thì bắt đầu tán gẫu.
Tiểu nha đầu nói:
"Chủ tử, ngày hôm qua con hổ đưa Linh Nhi cô nương đi tản bộ trong cung."
Lúc đó, Như Thương đang uống một ngụm trà.
Khai Tâm nói một câu, suýt chút nữa khiến nàng sặc chết!
"Chủ tử người không sao chứ?" Tiểu nha đầu vội vàng cầm lấy ly trà, lại đưa khăn cho nàng lau.
Như Thương vội vàng hỏi lại nàng:
"Ngươi nói cái gì?"
Khai Tâm nhắc lại:
"Ngày hôm Linh Nhi cô nương cưỡi hổ đi khắp hoàng cung, làm rất nhiều người hoảng sợ. Sau nghe nói có người bẩm báo hoàng thượng, nhưng hoàng thượng giống như không quan tâm."
Tự mình hít sâu hai cái, Như Thương chỉ cảm thấy Mai Mai giống như đang tạo phản.
Chưa từng nghe nói có người rảnh rỗi nên cưỡi hổ đi chơi cả!
"Chuyện như vậy phải quan tâm, nếu không ngày nào đó, bọn họ sẽ thiêu trụi cả hoàng cung này bằng một cây đuốc!"