Đối phương vừa nghe đến ba chữ "Cho rắn ăn", lập tức liền dừng lại nẩy lên run run.
Như Thương giật giật khóe miệng, ném lại cái cười khẩy, sau đó tự quay trở về, tay nắm lấy tay Liên Nhi.
Lại hất đầu lên, hướng về phía mấy tên sứ giả sắp tức bể phổi nói:
"Còn không mau mau dẫn chúng ta vào cung đi! Làm chậm trễ chính sự, ai gánh vác nổi!"
Những người Tây Dạ kia hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại không thể không thừa nhận lời nàng nói ra đều là tình hình thực tế.
Nhưng vẫn không hề cam chịu, vì thế ở trên đường dẫn đội múa vào cung, hung hăng hướng về phía Tần Như Thương nói:
"Đừng tưởng rằng vào cung chính là chuyện tốt! Chết đã đến nơi còn ra vẻ ta đây, lão tử muốn xem cái mạng này của ngươi còn có thể bảo vệ đến khi nào!"
Lời này hù dọa Tần Như Thương dĩ nhiên là vô dụng, nhưng Liên Nhi đang bị nàng lôi kéo lại hoảng sợ không nhẹ.
Như Thương rõ ràng có thể cảm giác được tay của nữ hài vẫn luôn run, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng không để ý đến người Tây Dạ, chỉ giơ cánh tay ra nắm vai nữ hài nhi lại, im lặng vỗ vỗ, ý bảo nàng an tâm. Đây chỉ là trong lòng thấy bất an, nàng cũng thật sự không có trách.
Ngay từ lúc trong sa mạc, nàng đã cảm thấy được hành trình đi đến Tây Dạ này của đội múa là lành ít dữ nhiều, mà nay xem ra quả thật như vậy.
Nhưng nàng vẫn đoán không được nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng có chút hối hận vì vừa rồi lúc ở cửa cung đã bảo vệ Liên Nhi.
Nếu như trong cung thật sự có nguy hiểm, thì đây có tính là nàng đã hại đứa nhỏ này?
Có lẽ bị ném ở ngoài cung, thật sự còn có thể có một con đường sống, khi đã đi vào, may rủi sớm chiều, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
Đội múa còn lại hai mươi mốt người, được an bài trong một Cung Viện không lớn, có vài tên sứ giả đến phụ trách chỗ này, thay thế qua đây là một lão cung nữ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ gọi nàng là An Nhân.
Phòng trong Cung Viện này không nhỏ, mỗi gian phòng có thể ở chung được năm người.
Nhóm người tham gia múa mỗi người tự trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, thời điểm trở ra viện, thì hoàng hôn đã buông xuống.
Hai tay lôi kéo Liên Nhi lặng lẽ thả ra, nữ hài lập tức không có chỗ dựa, sững sờ tại chỗ, không biết nên như thế nào cho phải.
Lúc này lại có tiếng nói của người Tây Dạ truyền đến, nhưng là hướng về phía đội bảo vệ cửa cung nói:
"Ném hai mắt bị mù kia tới chợ bán thức ăn đi! Đừng ở lại chỗ này chướng mắt!"
Nhóm người đội bảo vệ đang chuẩn bị lĩnh mệnh thi hành, thì nghe được giọng nói của một nữ tử vang lên, êm tai nhưng lạnh nhạt.
Nàng nói:
"Uy! Các ngươi đi chỗ nào?"
Mọi người sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, lúc này mới phân biệt được người nói chuyện chính là một nữ tử trong đội múa.
Nàng dùng khăn trùm đầu, che lại hơn phân nửa gương mặt, mọi người chỉ có thể trông thấy một đôi mắt ngay thẳng linh động. Trong ánh mắt kia phát ra lạnh lẽo, mặc dù là ở đất nước sa mạc nóng bức, nhưng hình như cũng có thể làm cho khắp cả người phát lạnh.
"Người mắt bị mù ở đằng kia! Các ngươi đi nhầm phương hướng rồi!"
Người nói chuyện chính là Tần Như Thương, nàng một chút cũng không khách khí, trực tiếp giơ cánh tay lên, chỉ hướng sứ giả Tây Dạ đã bị chính nàng khoét hai tròng mắt, lại nói:
"Không phải nói người mù không thể nào đi vào Vương Cung sao! Cũng ném người đó đi!" Vừa nói xong kế tiếp còn học theo giọng điệu của người Tây Dạ trước đây, nói: "Tốt số thì được người lượm về cho miếng cơm ăn, không tốt số thì sẽ chờ chết"
"Ngươi nói cái gì?" Lời còn chưa nói hết, đã làm cho đối phương rống to, người liền tùy tiện chạy tới dáng vẻ như là muốn ra tay đánh người.
Tần Như Thương thờ ơ nhìn lại, thân thể động cũng không động.
Nhóm sứ giả Tây Dạ rất khó tưởng tượng, chỉ là một vũ cơ lại dám can đảm nói chuyện với hắn như vậy, một đám thanh niên đều đã vung lên quả đấm, vẻ mặt hung ác như không thể ngay lập tức gọi người tới hướng về phía Tần Như Thương.
Đáng tiếc bọn họ không cách nào được như ý, Tần Như Thương ngay cả tay cũng chẳng muốn động, chỉ một câu nói liền khiến người đánh bay trở về:
"Đả thương ta, tất cả các ngươi đều sẽ bị ném vào bên trong hố đất cho rắn ăn!"
Đây là lời nói trên đường đi nàng nghe được, không nghĩ tới cũng rất có tác dụng.
_________________