"Nói cho ta nghe một chút về Liên phi đi!" Như Thương đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó nhìn về phía Khai Tâm ——"Nói về chuyện trước kia của Liên phi."
Khai Tâm rất nghiêm túc nghĩ một lát, sau vẫn lắc đầu một cái:
"Không phải nô tỳ không muốn nói, cũng không phải không dám nói, chỉ là chuyện nô tỳ biết về Liên phi thật sự rất ít. Nghe nói nàng là phi tử khi hoàng thượng vừa lên ngôi không lâu, khi đó nô tỳ còn chưa ra đời! Ba năm trước nô tỳ mới tiến cung, vẫn còn ở thành Thục Đô. Về Liên phi, chỉ biết nàng có một nhi tử bị đưa đến Tây Dạ để làm con tin, những cái khác thì không biết. Nghe nói hoàng thượng đặc biệt rất thích nàng, nhưng hai mươi năm rồi, nàng vẫn trốn tránh không gặp."
Như Thương bất đắc dĩ, những lời này nói cũng như không.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện về vị Liên phi đó, bọn hạ nhân thật sự biết rất ít.
Ít nhất những lời Khai Tâm vừa rồi nàng cũng biết, mà nàng không biết, Khai Tâm cũng không biết.
Hai người đang thuận miệng trò chuyện, Như Thương thính tai, chỉ nghe thấy bên ngoài đang có tiếng bước chân vội vã chạy tới phòng mình.
Nàng vội vàng đứng lên, tiện tay kéo áo choàng khoác lên sau lưng, Khai Tâm ngẩn ra, vội hỏi nàng:
"Chủ tử muốn đi đâu?"
"Đi mở cửa!"
Vừa mới dứt lời, đã nghe cửa bị "rầm rầm" gõ hai cái, sau đó cửa phòng bị người ta không khác đẩy ra.
Như Thương hơi nhíu lông mày, thuận mắt nhìn, là Mai Mai.
Trong lòng nàng khẽ dao động, trong nháy mắt có dự cảm xấu.
Nhưng thấy Mai Mai tiến lên mấy bước, kéo nàng ra bên ngoài.
Như Thương và hắn chạy ra ngoài, đồng thời gấp giọng hỏi:
" Chuyện gì xảy ra?"
Mai Mai lại liều mạng lắc đầu, sau đó còn khóc nức nở nói:
"Là Quỷ Đồng! Quỷ Đồng đã xảy ra chuyện!"
Trong lòng Như Thương "Lộp bộp" một tiếng, một câu Quỷ Đồng đã xảy ra chuyện của Mai Mai, lập tức khiến cho nàng nghĩ tới lời của Tiêu phương lúc ở Hách thành.
Lúc Như Thương nghe được tin tức đó có hơi xúc động, nhưng không phải vì thái tử, mà bởi vì Tế Châu.
Nhiều năm về trước, nơi đó gặp đại hạn hán.
Thái Thú Tế Châu chôn sống người tế trời, cầu mưa xuống cho Tế Châu tươi tốt phồn thịnh.
Nàng xuyên qua đúng lúc nơi đó đang hành lễ cầu mưa, cũng chính nàng chó ngáp phải ruồi, khiến cho bầu trời Tế Châu nứt ra, làm cho nơi đó mưa thuận gió hòa.
Lúc nghe được tin tức đã là chạng vạng, trời chiều nghiêng bóng trải dài, mắt thấy ánh sáng cuối ngày sắp tắt.
Như Thương hỏi Khai Tâm:
"Thái tử điện hạ đâu?"
Tiểu nha đầu than nhẹ:
"Đến ngoài viện của Liên phi nương nương." Vừa nói xong đưa một chén canh tới trước mặt Như Thương, "Nô tỳ mới vừa nấu xong, chủ tử uống một chút đi! Cơm tối người ăn rất ít."
Thấy Như Thương nhận lấy chén canh, lúc này Khai Tâm mới nói:
"Chủ tử, người đừng trách nô tỳ lắm mồm. Chỉ là người nên khuyên nhủ thái tử điện hạ, ngài ấy đứng trông cả đêm như vậy, đến tận lúc trời sáng cũng không được vào Liên viện, tội gì phải khổ như thế chứ!"
Như Thương khẽ lắc đầu, đặt chén canh đã uống vài ngụm xuống, sau đó nói:
"Khuyên như thế nào đây? Đó là mẫu thân của hắn, hắn muốn đến thăm mẫu thân của mình, ta có thể khuyên như thế nào?"
"Nhưng Liên viện trừ Mạc Diên cô cô, vài năm nay căn bản không có ai ra vào!" Tiểu nha đầu gấp đến độ dậm chân, không đợi Như Thương hỏi nữa lập tức tự giải thích: "Mạc Diên cô cô là thiếp thân tỳ nữ bên cạnh Liên phi nương nương, nhiều năm rồi, vẫn đi theo nương nương."
Như Thương đè huyệt Thái Dương, nói với nàng:
"Thật ra thì cũng không phải là không có ai ra vào, nói chính xác phải là không có ai từ cửa chính quang minh chính đại đi vào!"
Lời này không giả, ít nhất nàng biết vẫn có rất nhiều người có thể leo tường đi vào.
Nói ví dụ như Cô Độc Chứng, ví dụ như kẻ điều khiển rắn của thái tử trước, ví dụ như... Người rất giống hoàng đế Đông Thục được Cô Độc Chứng cứu.