Khi đó hắn nói thân thể Quỷ Đồng có triệu chứng hóa đá, nếu như không sớm chữa trị, không bao lâu sẽ chết.
Hai người nhanh chóng vọt vào gian phòng của Quỷ Đồng, bên trong có hai hạ nhân trông chừng, Quỷ Đồng nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Như Thương tiến lên mấy bước, chỉ thấy tư thế Quỷ Đồng nằm hết sức quái dị.
Cảm giác giống như một người lính đứng thẳng làm quân lễ với đội trưởng, chẳng những hai chân chụm lại, ngay cả hai tay cũng thẳng khép sát thân người.
Hai nha đầu canh giữ một bên bị dọa sợ, chẳng những lùi ra xa, thậm chí còn có một người sợ tới mức khóc nức nở.
Như Thương bị tiếng nức nở kia quấn nhiễu đến phiền lòng, chợt quay đầu lại, hung hăng nói:
"Người còn chưa chết! Các ngươi khóc cái gì!"
Tiểu nha đầu bị nàng dọa sợ tới mức "bộp" một tiếng quỳ xuống đất, có một người lá gan lớn hơn một chút nơm nớp lo sợ mà nói:
"Cô nương. Người thật sự còn sống sao? Nhưng thân thể hắn đã cứng lại rồi!"
Như Thương nhíu chặt mày, duỗi tay sờ lên thân thể Quỷ Đồng.
Vừa sờ vào lập tức giật mình.
Đứa nhỏ này giống như một tảng đá!
Nhưng rất kỳ quái, tình huống này trước kia chỉ xảy ra lúc hắn vận công mà thôi.
Hiện tại rõ ràng còn chưa làm gì, tại sao lại hóa đá nghiêm trọng như vậy.
"A Thương, tiểu tử này... Không sao chứ?" Mai Mai chưa từng thấy bộ dạng thân thể Quỷ Đồng sau khi thay đổi, lúc trước nghe người làm báo lại, lập tức chạy tới đây xem thì suýt chút nữa ngất xỉu.
Như Thương lắc đầu một cái, chuyện đến nước này, nàng cũng không nói trước được gì.
"Các ngươi mau đến chỗ Liên phi mời thái tử về! Nhanh lên!" Nàng vừa phân phó người làm đi tìm Cô Độc Chứng, vừa đưa tay sờ lên bắp chân Quỷ Đồng.
Nàng nhớ chỗ này là nơi duy nhất trên người đứa bé này không bị hóa đá, trước kia bị hắn coi là điểm yếu, nhưng trên thực tế, đó mới là nơi khỏe mạnh nhất.
Vậy mà, khi tay Như Thương chạm được đến lòng bàn chân hắn thì trong nháy mắt lòng nàng cũng lạnh một nửa.
"Nói cho ta nghe một chút về Liên phi đi!" Như Thương đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó nhìn về phía Khai Tâm ——"Nói về chuyện trước kia của Liên phi."
Khai Tâm rất nghiêm túc nghĩ một lát, sau vẫn lắc đầu một cái:
"Không phải nô tỳ không muốn nói, cũng không phải không dám nói, chỉ là chuyện nô tỳ biết về Liên phi thật sự rất ít. Nghe nói nàng là phi tử khi hoàng thượng vừa lên ngôi không lâu, khi đó nô tỳ còn chưa ra đời! Ba năm trước nô tỳ mới tiến cung, vẫn còn ở thành Thục Đô. Về Liên phi, chỉ biết nàng có một nhi tử bị đưa đến Tây Dạ để làm con tin, những cái khác thì không biết. Nghe nói hoàng thượng đặc biệt rất thích nàng, nhưng hai mươi năm rồi, nàng vẫn trốn tránh không gặp."
Như Thương bất đắc dĩ, những lời này nói cũng như không.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện về vị Liên phi đó, bọn hạ nhân thật sự biết rất ít.
Ít nhất những lời Khai Tâm vừa rồi nàng cũng biết, mà nàng không biết, Khai Tâm cũng không biết.
Hai người đang thuận miệng trò chuyện, Như Thương thính tai, chỉ nghe thấy bên ngoài đang có tiếng bước chân vội vã chạy tới phòng mình.
Nàng vội vàng đứng lên, tiện tay kéo áo choàng khoác lên sau lưng, Khai Tâm ngẩn ra, vội hỏi nàng:
"Chủ tử muốn đi đâu?"
"Đi mở cửa!"
Vừa mới dứt lời, đã nghe cửa bị "rầm rầm" gõ hai cái, sau đó cửa phòng bị người ta không khác đẩy ra.
Như Thương hơi nhíu lông mày, thuận mắt nhìn, là Mai Mai.
Trong lòng nàng khẽ dao động, trong nháy mắt có dự cảm xấu.
Nhưng thấy Mai Mai tiến lên mấy bước, kéo nàng ra bên ngoài.
Như Thương và hắn chạy ra ngoài, đồng thời gấp giọng hỏi:
" Chuyện gì xảy ra?"
Mai Mai lại liều mạng lắc đầu, sau đó còn khóc nức nở nói:
"Là Quỷ Đồng! Quỷ Đồng đã xảy ra chuyện!"
Trong lòng Như Thương "Lộp bộp" một tiếng, một câu Quỷ Đồng đã xảy ra chuyện của Mai Mai, lập tức khiến cho nàng nghĩ tới lời của Tiêu phương lúc ở Hách thành.