Ở đó có rất nhiều ngự lâm quân canh gác, mặc dù là đêm khuya nhưng số người trực đêm còn nhiều hơn so với ban ngày.
Họ chưa thấy ai trong hoàng cung có thể đường hoàng dùng khinh công mà đi, hai người bọn họ thật sự là tuyệt thế.
Nhưng không ai dám nói, bởi vì mấy người này ở trong hoàng cung có thân phận đặc thù.
Trừ vị thái tử làm cho người ta kinh sợ, còn có những hành động quái dị của bọn họ nữa, nói thí dụ như... nuôi hổ.
Hạ nhân gần Liên viện thấy hai người bọn họ đi cùng nhau về hướng bên này, nhất thời không nhịn được muốn tới xem một chút.
Nhưng vừa bước một bước, nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Cô Độc Chứng lại ngừng lại.
"Muốn sống! Tốt nhất lập tức biến mất!" Hắn trực tiếp ném ra một câu như vậy, trong lời nói chứa đầy tàn khốc, những tướng sĩ kia liên tiếp lui về phía sau, không dám ở lại thêm một khắc.
Quay đầu lại nhìn Như Thương, hắn hỏi:
"Người muốn làm gì?"
Như Thương đàng hoàng đáp:
"Tìm người!"
"Tìm ai?"
"Tiêu Phương!" Nàng hít sâu một hơi, cầm bình sứ đưa tới trước mặt hắn nói: "Đây là thuốc Tiêu Phương chế, ta ngửi ra được! Trên thế giới này cũng chỉ có Tiêu Phương có thể chế ra loại này thuốc, Liên phi có, khẳng định Tiêu Phương đang ở chỗ này, hoặc là nói hắn đã từng tới!"
Dường như đã hiểu, tại sao nàng tìm tới tìm lui tìm khắp cũng không thấy Tiêu Phương, nhưng đồng thời lại cảm thấy người kia thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở bên mình.
Nghĩ lại, hắn vẫn luôn ở trong cung.
Khắp hoàng cung có nơi nào nàng chưa từng qua, có nơi nào chưa từng tìm, nhưng chỉ riêng duy nhất một chỗ chưa từng đặt chân đến, đó chính là Liên viện.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc len lén âm thầm vào xem, nói ra, nàng luôn rất hiếu kỳ với vị Liên phi này.
Nhưng vì ngại đối phương là mẫu thân của Cô Độc Chứng, nàng luôn ôm sự tôn trọng với Cô Độc Chứng, nên nửa đêm canh ba mới không len lén âm thầm đi vào.
Không nghĩ tới lại bị Tiêu Phương thừa cơ hội, tìm được chỗ trốn không ai vào được.
_________________
Như Thương tiến lên một bước, đưa tay cầm lấy cái bình trong tay Mạc Diên.
Mai Mai để ý thấy tay nàng khi cầm cái bình kia hơi run rẩy.
"A Thương, làm sao vậy?" Hắn nhỏ giọng hỏi nàng, lại chỉ thấy Như Thương liều mạng lắc đầu.
Vội vã mở nắp bình, đưa miệng bình lại gần dưới mũi ngửi, lập tức toàn thân chấn động, chợt quay đầu nhìn về phía Mạc Diên, nói:
"Vật này từ đâu tới?"
Mạc Diên tựa hồ không ngờ đến nàng sẽ có phản ứng lớn như vậy, sửng sốt một chút,sau đó nói:
"Nô tỳ không biết, nương nương cho!"
Như Thương cũng không hỏi thêm cái gì, cầm bình kia đi tới bên cạnh Quỷ Đồng, đồng thời nói với Mai Mai:
"Lấy ly nước!"
Mai Mai đi lấy nước thì nàng cũng cạy miệng Quỷ Đồng ra.
Nhét viên thuốc duy nhất trong bình vào miệng hắn, dùng ngón tay xuôi theo cổ họng, xác định viên thuốc kia đã trượt vào trong dạ dày, lúc này mới khẽ thở phào.
Khi đứng dậy cũng không nói câu nào, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ cũng đi theo, chỉ để lại Mai Mai và Mạc Diên sững sờ tại chỗ.
Mai Mai phản ứng nhanh, đuổi theo phía sau.
Nhưng vẫn không nhanh bằng hai người phía trước, chỉ đành phải xé cổ họng gào lên:
"Các ngươi muốn đi đâu?"
Nhưng chỉ nghe được Như Thương đáp:
"Đi tìm Liên phi!"
Câu này Mạc Diên cũng nghe được, cô gái từ trước đến giờ vẫn luôn chững chạc đột nhiên "Ô" một tiếng, rồi sau đó vội vã chạy về phía Liên viện!
Mai Mai không hiểu đang xảy ra chuyện gì, muốn đi xem một chút, nhưng Quỷ Đồng vừa mới uống thuốc, trước mắt chỉ còn lại mình hắn, muốn đi cũng không đi được.
Chỉ đành phải trở lại trong phòng ngồi xuống bên giường Quỷ Đồng, vừa suy đoán tình huống bên kia của Như Thương, vừa quan sát tình trạng của Quỷ Đồng.
Nói đến Như Thương, nàng đi trước Cô Độc Chứng một bước, trên đường vận khinh công chạy về phía Liên viện, cho tới khi đến cửa viện Cô Độc Chứng mới bắt được nàng.
_________________