Nàng dùng sức vùng ra khỏi cánh tay Cô Độc Chứng, tiến lên mấy bước, đang muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng bỗng nghĩ lại, lui về sau một bước, không nói hai lời phi thân phóng qua tường viện.
Cô Độc Chứng dậm chân một cái, sau đó cũng đi vào theo.
Hắn vừa vào viện, lập tức cao giọng nói:
"Nương nương có ở bên trong không? Thiên Minh và Như Thương cầu kiến!"
Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt khiến cho Như Thương nổi giận, tốc độ chợt tăng, trực tiếp xông vào nội viện.
Đồng thời tiếng quát chói tai cũng truyền, nói:
"Người đây là cố ý mật báo sao? Ta không tìm ra Tiêu Phương có lợi gì với ngươi!"
Lời này hoàn toàn không đi qua đại não, nhưng sau khi nói ra lập tức ý thức được —— Đối với hắn tựa hồ thật sự rất có lợi!
Vì vậy tiếp tục nói:
"Chử Thiên Minh ngươi hèn hạ!"
Cô Độc Chứng cố nén lửa giận trong lòng, khống chế mình không phát tác. Nhưng——
"Đáng chết! Ta nói bao nhiêu lần rồi! Tại sao không bao giờ nghĩ về ta theo chiều hướng tốt!"
"Bởi vì ngươi luôn không làm theo phương diện tốt!"
Hai người ngươi một câu ta một câu, cũng không có vì vậy mà dừng bước.
Trong phòng Liên phi nghe được động tĩnh chạy tới trong viện, thấy hai người đang lao đến, bóng người chợt cao chợt thấp.
Cứ như vậy kéo dài gần một nén hương thời gian, rốt cuộc Tần Như Thương chủ động ngừng lại.
Vừa dừng đã ở trước mặt Liên phi.
"Chử Thiên Minh ngươi cố ý báo tin! Làm cho người ta trốn thoát rồi!" Nàng cố chấp, giận đến phì phò thở gấp.
Cô Độc Chứng cũng đã không phải là lần đầu tiên bị nàng nghi oan, lúc đầu khi nghe lời này còn giận dữ, nhưng giận xong cũng bình tĩnh lại.
Hắn khẽ lắc lắc đầu, đầu tiên chào Liên phi một cái, rồi sau đó mới quay sang nói với Như Thương:
"Ta nói rồi, đừng luôn nghĩ xấu về ta như vậy! Ta thông báo, là để không dọa đến ta... Không dọa đến Liên phi nương nương!"
Ở đó có rất nhiều ngự lâm quân canh gác, mặc dù là đêm khuya nhưng số người trực đêm còn nhiều hơn so với ban ngày.
Họ chưa thấy ai trong hoàng cung có thể đường hoàng dùng khinh công mà đi, hai người bọn họ thật sự là tuyệt thế.
Nhưng không ai dám nói, bởi vì mấy người này ở trong hoàng cung có thân phận đặc thù.
Trừ vị thái tử làm cho người ta kinh sợ, còn có những hành động quái dị của bọn họ nữa, nói thí dụ như... nuôi hổ.
Hạ nhân gần Liên viện thấy hai người bọn họ đi cùng nhau về hướng bên này, nhất thời không nhịn được muốn tới xem một chút.
Nhưng vừa bước một bước, nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Cô Độc Chứng lại ngừng lại.
"Muốn sống! Tốt nhất lập tức biến mất!" Hắn trực tiếp ném ra một câu như vậy, trong lời nói chứa đầy tàn khốc, những tướng sĩ kia liên tiếp lui về phía sau, không dám ở lại thêm một khắc.
Quay đầu lại nhìn Như Thương, hắn hỏi:
"Người muốn làm gì?"
Như Thương đàng hoàng đáp:
"Tìm người!"
"Tìm ai?"
"Tiêu Phương!" Nàng hít sâu một hơi, cầm bình sứ đưa tới trước mặt hắn nói: "Đây là thuốc Tiêu Phương chế, ta ngửi ra được! Trên thế giới này cũng chỉ có Tiêu Phương có thể chế ra loại này thuốc, Liên phi có, khẳng định Tiêu Phương đang ở chỗ này, hoặc là nói hắn đã từng tới!"
Dường như đã hiểu, tại sao nàng tìm tới tìm lui tìm khắp cũng không thấy Tiêu Phương, nhưng đồng thời lại cảm thấy người kia thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở bên mình.
Nghĩ lại, hắn vẫn luôn ở trong cung.
Khắp hoàng cung có nơi nào nàng chưa từng qua, có nơi nào chưa từng tìm, nhưng chỉ riêng duy nhất một chỗ chưa từng đặt chân đến, đó chính là Liên viện.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc len lén âm thầm vào xem, nói ra, nàng luôn rất hiếu kỳ với vị Liên phi này.
Nhưng vì ngại đối phương là mẫu thân của Cô Độc Chứng, nàng luôn ôm sự tôn trọng với Cô Độc Chứng, nên nửa đêm canh ba mới không len lén âm thầm đi vào.
Không nghĩ tới lại bị Tiêu Phương thừa cơ hội, tìm được chỗ trốn không ai vào được.
_________________