Không ai đến kêu bọn họ ăn cơm, đi vào là vị An Nhân vẻ mặt âm trầm, chân bước thong thả đến trước mặt mọi người quan sát một chút, sau đó nói:
"Biểu diễn nhảy múa đã chuẩn bị tốt chưa?"
Giọng nói của nàng có chút kì quái, mọi người phải cố hết sức mới có thể nghe rõ.
Mọi người gật đầu, một tiểu tử lớn tuổi nhất chủ động đáp lời:
"Đều đã chuẩn bị tốt! Mặc dù chúng ta đến từ những nghệ quán khác nhau, dọc đường đi cũng đã thảo luận chuyện biểu diễn, xin An Nhân yên tâm!"
Nói hết lời thì dừng một chút, sau đó mở miệng nói tiếp:
"Lúc đầu chuẩn bị là dựa trên ba mươi người, hiện tại bị thiếu người, một vài cách thức cần chút thay đổi. Nhưng mà không quan hệ, những việc này rất nhanh có thể sắp xếp lại!"
Hắn là cố ý nói ra chuyện trong đội thiếu người, vốn nghĩ đối phương sẽ hỏi vài câu, lúc đó có thể mở miệng tranh luận trút giận cho những đồng bạn.
Nhưng lão An Nhân lại tự động loại bỏ những lời nói không vui nghe được, thiếu vài người, đối với nàng như bị đánh mất vài cái bánh bao, không buồn không đau.
"Các ngươi đều đã nắm vững!" Tiếng nói của nàng lại cất lên, nghe như hò hét oán hận, như có người thiếu nàng tám trăm điếu (đơn vị tiền tệ thời xưa). "Xếp thẳng hàng đứng ngay ngắn, cho ta nhìn xem bộ dáng một chút!"
Mọi người theo lời mà làm, nam nhân một hàng nữ nhân một hàng đứng ngay ngắn.
Lão An Nhân trực tiếp đi về phía đám nữ nhân, hết sức không khách khí đưa tay lần lượt nâng cằm từng người, lấy dáng vẻ của người nông dân lựa chọn củ cải thật to, xem xét kỹ lưỡng một đám vũ cơ.
Rốt cuộc đến lượt Tần Như Thương thì tay đang vươn ra ở giữa không trung chợt ngừng lại, làm thế nào cũng không thể cầm lên được như trước.
Cũng không phải bởi vì Như Thương có phản ứng gì quá kích thích, trên thực tế, nàng ngay cả động cũng chưa động, chỉ có ánh mắt sáng rỡ trực tiếp dò xét nhìn qua, cũng đã làm người khác phát sinh lạnh lẽo.
Sau khi vào cung sẽ không dùng khăn vải che mặt nữa, mặt mũi của mọi người đều bị phơi bày ra, không sót chỗ nào.
Đối phương vừa nghe đến ba chữ "Cho rắn ăn", lập tức liền dừng lại nẩy lên run run.
Như Thương giật giật khóe miệng, ném lại cái cười khẩy, sau đó tự quay trở về, tay nắm lấy tay Liên Nhi.
Lại hất đầu lên, hướng về phía mấy tên sứ giả sắp tức bể phổi nói:
"Còn không mau mau dẫn chúng ta vào cung đi! Làm chậm trễ chính sự, ai gánh vác nổi!"
Những người Tây Dạ kia hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại không thể không thừa nhận lời nàng nói ra đều là tình hình thực tế.
Nhưng vẫn không hề cam chịu, vì thế ở trên đường dẫn đội múa vào cung, hung hăng hướng về phía Tần Như Thương nói:
"Đừng tưởng rằng vào cung chính là chuyện tốt! Chết đã đến nơi còn ra vẻ ta đây, lão tử muốn xem cái mạng này của ngươi còn có thể bảo vệ đến khi nào!"
Lời này hù dọa Tần Như Thương dĩ nhiên là vô dụng, nhưng Liên Nhi đang bị nàng lôi kéo lại hoảng sợ không nhẹ.
Như Thương rõ ràng có thể cảm giác được tay của nữ hài vẫn luôn run, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng không để ý đến người Tây Dạ, chỉ giơ cánh tay ra nắm vai nữ hài nhi lại, im lặng vỗ vỗ, ý bảo nàng an tâm. Đây chỉ là trong lòng thấy bất an, nàng cũng thật sự không có trách.
Ngay từ lúc trong sa mạc, nàng đã cảm thấy được hành trình đi đến Tây Dạ này của đội múa là lành ít dữ nhiều, mà nay xem ra quả thật như vậy.
Nhưng nàng vẫn đoán không được nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng có chút hối hận vì vừa rồi lúc ở cửa cung đã bảo vệ Liên Nhi.
Nếu như trong cung thật sự có nguy hiểm, thì đây có tính là nàng đã hại đứa nhỏ này?
Có lẽ bị ném ở ngoài cung, thật sự còn có thể có một con đường sống, khi đã đi vào, may rủi sớm chiều, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
Đội múa còn lại hai mươi mốt người, được an bài trong một Cung Viện không lớn, có vài tên sứ giả đến phụ trách chỗ này, thay thế qua đây là một lão cung nữ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ gọi nàng là An Nhân.
Phòng trong Cung Viện này không nhỏ, mỗi gian phòng có thể ở chung được năm người.
Nhóm người tham gia múa mỗi người tự trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, thời điểm trở ra viện, thì hoàng hôn đã buông xuống.