"Hắn có thể có một trăm diện mạo khác nhau, cũng có thể có một trăm tên, nhưng ta chỉ muốn biết, người cho ngài chai thuốc này bây giờ đang ở đâu?"
Gió đêm mát mẻ, huống chi lúc này đã bắt đầu vào mùa đông.
Thân thể gầy yếu của Liên phi giống như phát run, Cô Độc Chứng muốn tiến lên đỡ nàng, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vội vã.
Quay đầu, là Mạc Diên.
Sau khi nha đầu trở về thì chạy thẳng vào trong phòng, trở ra thì trong tay có thêm một chiếc áo choàng.
"Nương nương, mau mặc vào! Có gì vào trong phòng rồi nói!"
Liên phi khoát khoát tay, mặc dù không kháng cự Mạc Diên khoác áo choàng lên vai mình, nhưng cũng không nghe lời Mạc Diên vào phòng.
Nàng giống như đắm chìm vào lời nói của Như Thương!
Một hồi lâu, cuối cùng nỉ non mở miệng:
"Hắn... Sẽ không! Hắn đổi thành diện mạo gì ta đều có thể nhận ra. Hắn là phu quân của ta, sao có thể nhận lầm!"
Lời này khiến Như Thương và Cô Độc Chứng ngẩn ngơ!
Phu quân?
Đây là chuyện gì?
Cuối cùng vẫn là Cô Độc Chứng phản ứng trước:
"Không phải người kia!" Vỗ nhẹ vai Như Thương, sau đó lại nói với Liên phi: "Các ngươi nói không phải một người!"
Liên phi không hiểu lắm, lại hỏi:
"Không phải hỏi người cho ta thuốc à?"
Cô Độc Chứng gật đầu, nói tiếp:
"Có thể người đó chỉ có nhiệm vụ tới đưa thuốc mà thôi, chủ nhân thực sự của thuốc này cũng không phải hắn."
Như Thương lập tức hiểu ra, có lẽ là Tiêu Phương đưa thuốc cho người khác, để người kia đưa cho Liên phi.
Nhưng Liên phi vừa nói cái gì?
Phu quân?
Phu quân của nàng không phải đương kim thánh thượng sao?
Lời này rất khó hiểu, nhưng Cô Độc Chứng nghe qua đã hiểu rõ.
Tình cảnh lúc đột nhập vào hoàng cung mấy tháng trước lại hiện ra trong đầu, khiến nàng chợt hiểu.
"Đi vào phòng được không?" Như Thương nói.
Biết trong lúc nhất thời không thể biết được tin tức của Tiêu Phương, nàng cũng không sốt ruột nữa.