Dù sao nàng có thúc giục, Liên phi cũng không giống người sẽ nói thẳng, đợi nàng ta nói xong toàn bộ, thế nào cũng phải nói đến trời sáng.
Lời này của nàng khiến Mạc Diên vui vẻ, cũng rất thuận lòng Cô Độc Chứng.
Liên phi cũng không cố chấp nữa, để Mạc Diên đỡ nàng vào phòng.
Mạc Diên tìm cái ghế cho bọn họ ngồi, Liên phi nói:
"Mạc Diên nghỉ ngơi trước đi!"
"Vậy…" Mạc Diên có chút do dự, dù sao trong phòng còn có người ngoài ở đây, tóm lại rất không tiện.
"Không sao." Liên phi nói tiếp, "Con trai ta ở đây, nếu ta có cần cái gì, hắn vẫn có thể chăm sóc!"
Cô Độc Chứng vội vàng đứng dậy, hơi thi lễ với Liên phi, có chút kích động, giọng nói vẫn như thường:
"Nương nương nói đúng."
Mạc Diên bất đắc dĩ, hơi cúi người rời đi.
Như Thương cảm giác được, chuyện Liên phi sắp nói ra Mạc Diên không thể nghe.
Đều nói trong thâm cung nơi nơi đều là bí mật, xem ra lời này không phải giả.
"Mạc Diên từ nhỏ đã theo ta." Liên phi tự nói, "Rất nhiều chỗ chúng ta cũng rất giống, thậm chí… Bao gồm cả người trong lòng."
Nàng nói đến đây, nhưng lại không nói tiếp nữa.
Tiếp theo nói ra một câu:
"Đưa ta lọ thuốc kia, mới là hoàng đế Đông Thục thực sự"
Như Thương không thể ngờ rằng, hôm nay lại nghe được bí mật kinh khủng về Đông Thục!
Liên phi nói, hoàng đế bây giờ căn bản là giả!
Hắn với hoàng đế Đông Thục thực sự là sinh đôi, Hoàng là huynh, Vương là đệ.
Liên phi và nhị hoàng tử, cũng chính là hoàng đế giả bây giờ năm đó thật là một đôi trời sinh.
Hai người quen nhau từ thuở nhỏ, hắn tuấn, nàng mỹ, là một đôi làm người ta vô cùng hâm mộ.
Lúc đó thái thượng hoàng vốn tính gả, nhưng khi đó bọn họ còn nhỏ, đợi đến tuổi thành hôn thì thái thượng hoàng lại băng hà.
Sau đó con lớn bổ nhiệm lên ngôi, lại ép nàng tiến cung, phong làm hoàng phi, ban cho một chữ ‘Liên’!
Rồi sau đó nói tiếp:
"Hắn có thể có một trăm diện mạo khác nhau, cũng có thể có một trăm tên, nhưng ta chỉ muốn biết, người cho ngài chai thuốc này bây giờ đang ở đâu?"
Gió đêm mát mẻ, huống chi lúc này đã bắt đầu vào mùa đông.
Thân thể gầy yếu của Liên phi giống như phát run, Cô Độc Chứng muốn tiến lên đỡ nàng, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vội vã.
Quay đầu, là Mạc Diên.
Sau khi nha đầu trở về thì chạy thẳng vào trong phòng, trở ra thì trong tay có thêm một chiếc áo choàng.
"Nương nương, mau mặc vào! Có gì vào trong phòng rồi nói!"
Liên phi khoát khoát tay, mặc dù không kháng cự Mạc Diên khoác áo choàng lên vai mình, nhưng cũng không nghe lời Mạc Diên vào phòng.
Nàng giống như đắm chìm vào lời nói của Như Thương!
Một hồi lâu, cuối cùng nỉ non mở miệng:
"Hắn... Sẽ không! Hắn đổi thành diện mạo gì ta đều có thể nhận ra. Hắn là phu quân của ta, sao có thể nhận lầm!"
Lời này khiến Như Thương và Cô Độc Chứng ngẩn ngơ!
Phu quân?
Đây là chuyện gì?
Cuối cùng vẫn là Cô Độc Chứng phản ứng trước:
"Không phải người kia!" Vỗ nhẹ vai Như Thương, sau đó lại nói với Liên phi: "Các ngươi nói không phải một người!"
Liên phi không hiểu lắm, lại hỏi:
"Không phải hỏi người cho ta thuốc à?"
Cô Độc Chứng gật đầu, nói tiếp:
"Có thể người đó chỉ có nhiệm vụ tới đưa thuốc mà thôi, chủ nhân thực sự của thuốc này cũng không phải hắn."
Như Thương lập tức hiểu ra, có lẽ là Tiêu Phương đưa thuốc cho người khác, để người kia đưa cho Liên phi.
Nhưng Liên phi vừa nói cái gì?
Phu quân?
Phu quân của nàng không phải đương kim thánh thượng sao?
Lời này rất khó hiểu, nhưng Cô Độc Chứng nghe qua đã hiểu rõ.
Tình cảnh lúc đột nhập vào hoàng cung mấy tháng trước lại hiện ra trong đầu, khiến nàng chợt hiểu.
"Đi vào phòng được không?" Như Thương nói.
Biết trong lúc nhất thời không thể biết được tin tức của Tiêu Phương, nàng cũng không sốt ruột nữa.