Thái thượng hoàng chỉ có hai người con trai, con lớn đã chết, nếu như con thứ hai lại bị tố giác, giang sơn này sẽ rối loạn.
Cho nên, từ đó về sau nàng lập tức tự nhốt mình ở Liên viện, không ra ngoài.
Hòang cung Tấn Dương và thành Thục Đô giống nhau như đúc, nhưng kỳ thật căn bản không phải là hoàng cung!
Đây chẳng qua là do hoàng đế hiện tại sợ quả báo, kiêng kỵ với hoàng cung Thục Đô, vì vậy mới cho xây một hoàng cung giống y như đúc ở Tấn Dương.
Liên phi nói chuyện xưa khiến cho Cô Độc Chứng rung động rất lớn, hắn vẫn cảm thấy tuy hoàng đế hiện tại theo danh nghĩa là cha hắn, nhưng luôn mang đến cho hắn cảm giác xa cách.
Cho dù hắn lạnh lùng, tình cảm lạnh nhạt đến mức nào đi chăng nữa, sao có thể không có chút tình cảm nào với người có quan hệ huyết thống với mình.
Nghĩ đến, kẻ kia chẳng những không phải cha ruột của hắn, ngược lại còn là kẻ thù giết cha mình!
Vừa nghĩ tới điều này, vốn đang ngồi trên ghế dựa Cô Độc Chứng đột nhiên xông ra ngoài.
Cũng không để ý đến tiếng kêu sợ hãi của Liên phi, sải bước đi lên trước, kéo cửa phòng phóng ra bên ngoài!
Như Thương ở phía sau hô một tiếng:
"Ngươi làm gì đấy?"
Giọng nói từ xa vọng tới:
"Đi đòi nợ máu!"
Nàng hơi kinh hãi, chuyện có thể khiến cho Cô Độc Chứng bình tĩnh như vậy nàng chưa từng thấy qua.
Cho tới nay, bọn họ ở chung người dễ mất bình tĩnh đều là nàng.
Như Thương vẫn luôn cảm thấy Cô Độc Chứng cũng không phải thực sự trầm tĩnh, hắn chỉ đang chờ một thời cơ thích hợp, đang đợi một chuyện khiến hắn vọng động mà thôi.
Nói ví dụ như hiện tại! Hung thủ giết cha ruột đang ở trước mắt!
Tần Như Thương đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Liên phi đang lảo đảo chạy tới, nhẹ mở miệng, nói:
"Thì ra âm mưu chỗ nào cũng có!"
Liên phi lập tức giật mình, rồi sau đó run rẩy mà nói:
"Hắn… Mau ngăn hắn lại! Không thể để cho hắn sinh sự!"
Nàng hỏi ngược lại:
"Thù giết cha, ai có thể không báo?"
Khi đó Liên phi ngàn lần không muốn, một lòng muốn chết.
Nhưng sau đó nàng mang thai, đã biết đây là sự thật không cách nào thay đổi.
Nữ nhân, hơn phân nửa rất dễ dàng chấp nhận.
Đặc biệt là nữ nhân cổ đại, chuyện cưới gả vốn theo lệnh của cha mẹ lời của mối mai, huống chi đối phương còn là hoàng đế.
Hơn nữa còn có hài tử, những chuyện trước kia đã khuyên mình tận lực quên đi.
Mặc dù với hoàng đế không có tình yêu, nhưng cũng có tình cảm quen biết từ nhỏ, còn có đứa con trong bụng, dầu gì bọn họ cũng là cha mẹ.
Vướng mắc trong lòng Liên phi được cởi bỏ, cũng tính toán về sau chăm sóc cho hài tử thật tốt.
Nhưng đệ đệ của hoàng thượng lại không nghĩ như vậy, đối với chuyện nữ nhân mình yêu mến bị ca ca cướp đi, hắn vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Vì vậy ngầm mưu tính tìm cách trả thù mối hận đoạt ái, cuối cùng sau năm năm nắm cơ hội cướp được ngôi vị hoàng đế.
Chỉ tiếc lần soán vị này làm cũng không quang minh chính đại, hắn cậy vào mình có khuôn mặt giống ca ca, man thiên quá hải lừa mọi người. ( man thiên quá hải ý chỉ sự lừa dối, giấu diếm người khác)
Tiên hoàng lúc ấy chỉ sủng ái một mình Liên phi, thậm chí không lập hậu.
Những phi tần khác ở trong hậu cung cũng chỉ để làm cảnh, cho nên chuyện tráo hoàng đế, thật sự lừa được mọi người.
Mới bắt đầu, hoàng đế giả cũng không chiêu phi thị tẩm, vì vậy ngay cả Liên phi cũng bị lừa.
Nhưng khi hắn đáp ứng Tây Dạ đưa thái tử Chử Thiên Minh sang làm con tin, bị Liên phi nhìn ra manh mối.
Theo lời Liên phi, Thiên Minh là con trai duy nhất của hoàng đế lúc ấy, hắn yêu đến tận xương tủy, chắc chắn sẽ không đáp ứng đưa con trai mình đi làm con tin.
Nhưng sau khi dàn xếp xong chuyện về Tây Dạ, hoàng đế giả kia lại cưới thêm một số phi tần, cũng có con của mình.
Sau khi Thiên Minh bị đưa đến Tây Dạ, Liên phi lại cảm thấy có cái gì không đúng, chủ động đi tìm hắn mấy lần, lúc này mới phát hiện ra bí mật trong đó.
Nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không có cách nào tố giác.
Đứng theo phương diện quân chủ đất nước, hoàng đế giả làm không tệ.