Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lộ ra, vụ náo loạn vừa rồi khiến nhiều người coi bọn họ như sài lang hổ báo, nhìn thấy bọn họ, hoặc là căm tức, hoặc là sợ hãi.
Nàng hỏi hắn:
"Chúng ta bây giờ đi đâu?"
Cô Độc Chứng đáp:
"Trở về chỗ Liên phi nương nương!"
"Ngươi phải gọi nàng là mẫu phi đấy!" Như Thương nhỏ giọng lầm bầm một câu, nói tiếp: "Có phải muốn hỏi chuyện gì đó không?"
Đối phương gật đầu:
"Sở dĩ đánh ra một chưởng kia, là thay mẫu thân ta giải tỏa uất ức ở trong lòng hơn hai mươi năm qua. Nhưng ta biết, chuyện cũng không đơn giản như bà ấy nói. Tựa như lời vừa rồi của hoàng thượng, chuyện thật ra thì không phải như vậy! Mà phụ thân của ta... Ông ấy cũng chưa chết! Ta đã cứu ông ấy một lần, mà không lâu trước ông ấy cũng tự mình đưa thuốc tới cứu Quỷ Đồng."
Hắn nói vậy Như Thương mới nhớ, đúng vậy! Lúc ban đầu nàng cho rằng thuốc kia là Tiêu Phương cho, nhưng mà Liên phi nói là phu quân nàng cho, rồi sau đó kể lại chuyện trước kia.
Hôm nay xem ra, hoàng đế thực sự còn sống, hơn nữa... Nàng cảm giác, tìm được người kia, cũng có thể tìm được Tiêu Phương.
"Vậy đi nhanh đi!" Nàng thúc giục một tiếng, sau đó tăng tốc độ.
Cô Độc Chứng than nhẹ trong lòng, hắn biết ý định của Như Thương, cũng biết Như Thương muốn tìm Tiêu Phương so với việc tìm kiếm Thầm Châu còn gấp hơn nhiều.
Hắn tự mình trải qua đoạn mở đầu, nhưng không cách nào biết được kết thúc. Khi tìm được Thầm Châu và Tiêu Phương, nữ tử này sẽ đi đâu đây?
Hắn vốn cho rằng mình là kẻ không có nơi dừng chân, từng bước từng bước đi đến đâu thì tính đến đó.
Nhưng hôm nay xem ra, người thực sự không có nơi dừng chân, là Tần Như Thương!
Trở lại Liên Viện lần nữa, Liên phi quỳ trước tượng phật cầu khấn.
Dường như không phát hiện có người đẩy cửa vào, không thèm quan tâm, tự mình ngồi niệm kinh văn.
Cuối cùng là Như Thương mở miệng trước, nàng nói:
"Liên phi nương nương, Mạc Diên đã chết!"
Bởi vì ngũ tạng đều dập nát, nàng phun ra rất nhiều máu, máu rất nhanh lan ra đầy đất nhìn thấy mà ghê người.
"Mạc Diên! Mạc Diên!" Hoàng đế Đông Thục gào to, tiêu điều lạnh lẽo bi thương, khiến cho lòng người đau buồn.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chử Thiên Minh đang đứng sóng vai với Tần Như Thương.
Một người tỏa ra khí phách, một người xinh đẹp nhưng lạnh lẽo kinh người.
Hắn nói:
"Tại sao lại làm như vậy? Hai mươi năm rồi, tại sao kết quả vẫn là như vậy?"
Cô Độc Chứng thản nhiên nhìn Mạc Diên được hắn ôm vào trong ngực, mấy tháng trước lần đầu tiên bước vào hoàng cung thành Tấn Dương, hai người đứng ở cửa Liên viện nói chuyện với nhau một lần, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Mạc Diên thích người đàn ông này, hắn sớm nên đoán được!
"Nếu như ngươi nhận một chưởng này, nhiều nhất nằm mười ngày sẽ không mất mạng!"
Đúng vậy, hắn cũng không sử dụng toàn lực.
Mặc dù trong lòng phẫn hận, nhưng vẫn tồn tại lý trí.
Đông Thục không thể loạn, vị hoàng đế này cũng không thể chết!
Nhưng Mạc Diên tới nhận thay một chưởng này, nữ tử yếu đuối sao có thể chịu được.
"Ý trời! Đây đều là ý trời!" Hoàng đế Đông Thục rống một tiếng dữ dội, rồi nhìn Cô Độc Chứng nói: "Là mẫu thân ngươi nói cho ngươi phải không? Nàng hận ta hai mươi năm, nhưng không chịu nghe ta giải thích. Nếu như trẫm nói cho ngươi, chuyện vốn không phải như vậy! Ngươi sẽ tin sao?"
Cô Độc Chứng không đáp.
Một hồi lâu, hoàng đế bất đắc dĩ cười khổ:
"Thôi! Ta đáp ứng hắn không nói! Đáp ứng hắn có chết cũng không nói! Điều bí mật này cứ để ta mang theo cho đến chết! Ai bảo chúng ta là huyết nhục chí thân!"
Dứt lời, phất tay, lệnh những Ngự Lâm quân còn lại rút lui.
Có tướng lãnh không yên lòng, nói:
"Thuộc hạ ở lại bảo vệ hoàng thượng!"
Quốc quân giận dữ:
"Cút! Bảo vệ! Bảo vệ! Ngươi xem ngươi đánh thắng được họn họ sao? Tất cả đều lui ra cho trẫm! Tất cả cút hết!"
......
Như Thương không biết hoàng đế xử lý thi thể Mạc Diên thế nào, nàng đang nhìn hắn ôm thi thể kia không ngừng khóc thút thít thì bị Cô Độc Chứng kéo ra ngoài.