Trong đoàn người, Tần Như Thương không thể tranh cãi là người được chọn đứng thứ nhất, không nói đến ánh mắt lạnh thấu xương kèm theo từng trận sát khí kia, chỉ dựa vào phần xinh đẹp này cũng đủ để lão phụ nhân vừa oán trách vừa khen ngợi.
Tay An Nhân tạm ngừng giữa không trung khoảng bốn giây, sau đó thả ra, oán hận trong lòng lại không có chỗ phát tiết. Vì vậy dứt khoát dậm chân một cái, nhìn về tiểu nha đầu theo đến ở phía sau hung dữ nói:
"Mang váy múa đến đây!"
Lời vừa ra, lập tức có một tiểu nha đầu nâng một bộ váy đỏ thẫm đi lên phía trước.
Như Thương nhìn liền cảm thấy màu đỏ này thật sự rất quái dị, trong diễm lệ còn mang theo một chút âm u, giống như là máu trong người đang chảy ra.
"Vương Hậu nương nương thích múa đơn (là múa một mình), ta thấy dáng dấp ngươi không tệ, nên sẽ cho ngươi một cơ hội biểu hiện. Đây là trang phục múa ngươi phải mặc, tự mình lấy về đi!"
Vừa nói xong, lại chuyển hướng sang những người khác, lên giọng nói:
"Khi các ngươi điều chỉnh lại điệu múa cũng không cần lo lắng đến nha đầu này. Nàng sẽ múa đơn, để tự nàng ta chuẩn bị!"
Giọng An Nhân nói chuyện rất khó nghe, không để cho mọi người có đường sống phản bác.
Vốn là tới biểu diễn, người ta lại yêu cầu múa đơn, nhưng đây cũng là chuyện bình thường.
Dặn dò mọi chuyện xong, An Nhân liền kêu tiểu nha đầu dẫn mọi người đi ăn cơm.
Tần Như Thương không có đi theo, chỉ nhận lấy bộ quần áo rồi xoay người trở về phòng, chuẩn bị vào trong phòng thử một chút.
Nếu muốn nhảy múa đơn, dù sao cũng phải biết mặc quần áo vào người có cảm giác gì, lúc đó mới có thể đưa ra quyết định nhảy như thế nào là tốt nhất.
Mọi người chia làm hai hướng, nàng trở về phòng, còn người khác rời khỏi viện đi ăn cơm.
Đi chưa được hai bước, liền nghe An Nhân lên tiếng:
"A! Sao chỗ này lại có người mù!"
Nàng biết là nói Liên Nhi, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lão An Nhân kia đi tới trước mặt Liên Nhi, cũng không nói gì khác, chỉ cẩn thận đánh giá một chút.
Không ai đến kêu bọn họ ăn cơm, đi vào là vị An Nhân vẻ mặt âm trầm, chân bước thong thả đến trước mặt mọi người quan sát một chút, sau đó nói:
"Biểu diễn nhảy múa đã chuẩn bị tốt chưa?"
Giọng nói của nàng có chút kì quái, mọi người phải cố hết sức mới có thể nghe rõ.
Mọi người gật đầu, một tiểu tử lớn tuổi nhất chủ động đáp lời:
"Đều đã chuẩn bị tốt! Mặc dù chúng ta đến từ những nghệ quán khác nhau, dọc đường đi cũng đã thảo luận chuyện biểu diễn, xin An Nhân yên tâm!"
Nói hết lời thì dừng một chút, sau đó mở miệng nói tiếp:
"Lúc đầu chuẩn bị là dựa trên ba mươi người, hiện tại bị thiếu người, một vài cách thức cần chút thay đổi. Nhưng mà không quan hệ, những việc này rất nhanh có thể sắp xếp lại!"
Hắn là cố ý nói ra chuyện trong đội thiếu người, vốn nghĩ đối phương sẽ hỏi vài câu, lúc đó có thể mở miệng tranh luận trút giận cho những đồng bạn.
Nhưng lão An Nhân lại tự động loại bỏ những lời nói không vui nghe được, thiếu vài người, đối với nàng như bị đánh mất vài cái bánh bao, không buồn không đau.
"Các ngươi đều đã nắm vững!" Tiếng nói của nàng lại cất lên, nghe như hò hét oán hận, như có người thiếu nàng tám trăm điếu (đơn vị tiền tệ thời xưa). "Xếp thẳng hàng đứng ngay ngắn, cho ta nhìn xem bộ dáng một chút!"
Mọi người theo lời mà làm, nam nhân một hàng nữ nhân một hàng đứng ngay ngắn.
Lão An Nhân trực tiếp đi về phía đám nữ nhân, hết sức không khách khí đưa tay lần lượt nâng cằm từng người, lấy dáng vẻ của người nông dân lựa chọn củ cải thật to, xem xét kỹ lưỡng một đám vũ cơ.
Rốt cuộc đến lượt Tần Như Thương thì tay đang vươn ra ở giữa không trung chợt ngừng lại, làm thế nào cũng không thể cầm lên được như trước.
Cũng không phải bởi vì Như Thương có phản ứng gì quá kích thích, trên thực tế, nàng ngay cả động cũng chưa động, chỉ có ánh mắt sáng rỡ trực tiếp dò xét nhìn qua, cũng đã làm người khác phát sinh lạnh lẽo.
Sau khi vào cung sẽ không dùng khăn vải che mặt nữa, mặt mũi của mọi người đều bị phơi bày ra, không sót chỗ nào.