Bọn họ ra khỏi Liên viện, không hẹn mà cùng đi về phía —— Cửa cung!
Nhưng đi được mấy bước cả hai dừng lại, sau đó Cô Độc Chứng nói:
"Phải chuẩn bị ngựa!"
Như Thương cũng nói tiếp:
"Cổ mộ Đông Thục cách nơi này gần ba trăm dặm, phải là ngựa nhanh!"
......
Hai người đang ở hoàng cung, muốn hai con khoái mã không khó, cửa cung căn bản cũng không có người dám ngăn cản.
Cổ mộ Đông Thục không phải nơi bí mật, Hoàng Lăng ở đâu mọi người đều biết.
Chử Thiên Minh, Tần Như Thương, hai người hai ngựa chạy như điên. Nhưng mục tiêu khác nhau.
"Ngươi đi tìm Tiêu Phương!" Ra khỏi thành Tấn Dương, giọng nói của Cô Độc Chứng nâng cao, không phải hỏi mà là trần thuật khẳng định.
Như Thương cũng không dối gạt, dứt khoát nói:
"Không sai! Là tìm Tiêu Phương! Ngươi thì sao? Đi tìm phụ thân?"
"Đúng!" Cô Độc Chứng cũng gật đầu, "Ta muốn hỏi ông ấy, hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì!"
"Như vậy thì tốt!" Nàng lớn tiếng mở miệng, "Chử Thiên Minh, như vậy rất tốt! Cho tới nay cũng chỉ có ta có mục tiêu, hiện tại ngươi cuối cùng cũng có mục tiêu của mình, như vậy rất tốt!"
"Không biết chuyện xưa kết cục là buồn hay vui, có cái gì tốt!" Hắn trầm giọng, "Như Thương, ta hỏi ngươi! Tìm được Tiêu Phương, tìm được Thầm Châu rồi ngươi sẽ làm gì?"
Câu hỏi này, cũng là điều Như Thương tự hỏi.
Đúng vậy, tìm được Tiêu Phương và Thầm Châu, sau đó thì sao?
"Không biết." Trầm mặc một lúc lâu, nàng từ từ mở miệng, "Ta thật sự không biết. Nhưng mà ta đã nhận ân tình của Tiêu Phương, không thể không báo đáp."
"Báo đáp?" Vừa giục ngựa, Chử Thiên Minh vừa quay đầu nhìn nàng, "Làm cách nào để báo đáp? Lấy tình yêu đi báo ân tình? Đây là lí lẽ gì chứ?"
"Ta..." Như Thương đột nhiên có chút cứng họng, nhưng lời nói của Cô Độc Chứng lại khiến nàng suy tư.
Suy tư về lời nói của hắn —— Tình yêu.
Tình yêu, là một từ cho tới nay đều hết sức xa vời cách cuộc sống của Tần Như Thương.
Không dám yêu, không thể yêu, dần dần, cũng sẽ không.
Kiếp trước nàng không có quyền đề cập đến, kiếp này nàng nhát gan không dám đề cập đến.
Nhát gan, là bởi vì kiếp trước vô duyên đã tạo thành bóng ma quá mức mãnh liệt trong lòng.
Một đời kia, thân phận đặc thù khiến cho nàng hoàn toàn không có chút tự do, trong cuộc đời tất cả đều là vì tổ chức, cũng là vì quốc gia.
Thậm chí ngay cả cái mạng này, lúc nào cũng phải chuẩn bị dâng hiến cho tổ quốc.
"Thật ra thì ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng!" Như Thương cao giọng đáp lại câu hỏi của Cô Độc Chứng: "Không phải dùng tình yêu đi báo ân tình, đối với Tiêu Phương, ta đâu chỉ có phần đại ân kia. Chúng ta ở chung bốn năm, rất nhiều chuyện cũng không đơn giản như ngươi tưởng."
Tiếp tục giục ngựa, nói:
"Chúng ta đã tạo thành thói quen có người kia trong cuộc đời, ta đã quen mở mắt ra là có thể nghe được tiếng tiêu hắn thổi bên đình, hắn cũng đã quen mỗi ngày đều ăn thức ăn ta làm. Ta nghĩ.... Đây giống như tương cứu trong lúc hoạn nạn thôi!"
"Tương cứu trong lúc hoạn nạn là yêu sao?" Cô Độc Chứng nhíu chặt lông mày, trên mặt tàn khốc —— "Tần Như Thương các ngươi tự hỏi lòng, cẩn thận suy nghĩ lại cuối cùng mình muốn cái gì!"
Nói xong lời này, thì không nghe thấy Cô Độc Chứng nói thêm nữa.
Hắn chỉ vội vàng giục ngựa, buồn bực lao về phía cổ mộ Đông Thục.
Tâm tư Như Thương rất loạn, ngựa đi bao lâu, thì lòng của nàng rối loạn bấy lâu.
Nhưng dù nghĩ đến mức nào, cũng không nghĩ ra được quan hệ giữa nàng và Tiêu Phương, cuối cùng là loại quan hệ gì.
Cho đến khi Cô Độc Chứng nhắc lại một câu:
"Nếu như đổi lại là ta biến mất khỏi cuộc sống của người, ngươi sẽ thế nào?"
Một câu này tựa như cho nàng một kích!
Đúng vậy! Nếu như người vẫn bị nàng gọi thầm trong lòng là Cô Độc Chứng này, nếu như hắn biến mất, thì mình sẽ như thế nào?
Như Thương cảm thấy dường như vừa bắt được một ý nghĩ, nàng muốn theo ý tưởng chợt lóe này nghĩ sâu hơn, có lẽ có thể nghĩ ra một số chuyện.
Dù sao cũng là thị nữ đi theo nàng nhiều năm, nàng cảm thấy cần thông báo một tiếng.
Mà Cô Độc Chứng cũng đồng thời mở miệng, tiếp tục lời nói của Như Thương:
"Nàng vì hoàng đế đỡ một chưởng của ta, xem như... Xem như là ngoài ý muốn."
Tiếng gõ mõ dừng lại, người quỳ trước tượng phật cuối cùng cũng có phản ứng.
Nhưng lại nghe thấy Liên phi nói:
"A di đà Phật! Chuyện thế gian có nhân tất có quả, ý định của Mạc Diên bổn cung sớm đã biết được, nàng đóng cửa tự bế nhiều năm với bổn cung như vậy, cũng đã làm khó cho nàng."
Cô Độc Chứng há miệng, giống như muốn khuyên cái gì, nhưng lời đến khóe miệng lại chỉ là một câu:
"Nương nương nén bi thương."
Như Thương liếc hắn một cái, biết một tiếng mẫu phi hoặc là mẫu thân hắn khó mà gọi ra miệng được.
"Nương nương, chúng ta tới hỏi người một chuyện!" Nàng chủ động mở miệng hỏi, cũng miễn cho Cô Độc Chứng và Liên phi lúng túng.
"Bọn họ ở cổ mộ Đông Thục, các ngươi đi đi!"
Trong lòng nàng rung động, vội vã hỏi:
"Người nói là Tiêu Phương cũng ở đó?"
Liên phi hơi lắc đầu, nói:
"Bổn cung không biết Tiêu Phương là ai, nhưng ta thấy còn có một người đi với hắn, chắc đó là người ngươi đang tìm."
"Cám ơn mẫu phi!" Cô Độc Chứng đột nhiên ném một câu như vậy.
Như Thương nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào lưng Liên phi, bà ấy chỉ khẽ run một chút cũng không quay đầu lại, từ trong hốc mắt của hắn, mơ hồ hơi ươn ướt.
"Đi đi!" Liên phi nói nhỏ, "Thuận tiện nói cho phụ thân ngươi biết, Bổn cung biết hắn trở lại trong cung đã nửa năm, cũng không phải là vì muốn gặp ta hoặc là bảo vệ ta. Hắn chỉ vì muốn tìm cái gì đó! Bổn cung không trách hắn! Nhưng chỉ muốn hỏi, nếu còn sống, tại sao không trở lại? Coi như không trở lại, cũng nên dẫn ta đi mới phải! Nếu như trong lòng không có ta, tại sao ban đầu còn cướp đoạt ta tới tay!"
Nàng nói xong, lập tức khoát tay áo, có chút mệt mỏi nói:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bọn họ ra khỏi Liên viện, không hẹn mà cùng đi về phía —— Cửa cung!
Nhưng đi được mấy bước cả hai dừng lại, sau đó Cô Độc Chứng nói:
"Phải chuẩn bị ngựa!"
Như Thương cũng nói tiếp:
"Cổ mộ Đông Thục cách nơi này gần ba trăm dặm, phải là ngựa nhanh!"
......
Hai người đang ở hoàng cung, muốn hai con khoái mã không khó, cửa cung căn bản cũng không có người dám ngăn cản.
Cổ mộ Đông Thục không phải nơi bí mật, Hoàng Lăng ở đâu mọi người đều biết.
Chử Thiên Minh, Tần Như Thương, hai người hai ngựa chạy như điên. Nhưng mục tiêu khác nhau.
"Ngươi đi tìm Tiêu Phương!" Ra khỏi thành Tấn Dương, giọng nói của Cô Độc Chứng nâng cao, không phải hỏi mà là trần thuật khẳng định.
Như Thương cũng không dối gạt, dứt khoát nói:
"Không sai! Là tìm Tiêu Phương! Ngươi thì sao? Đi tìm phụ thân?"
"Đúng!" Cô Độc Chứng cũng gật đầu, "Ta muốn hỏi ông ấy, hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì!"
"Như vậy thì tốt!" Nàng lớn tiếng mở miệng, "Chử Thiên Minh, như vậy rất tốt! Cho tới nay cũng chỉ có ta có mục tiêu, hiện tại ngươi cuối cùng cũng có mục tiêu của mình, như vậy rất tốt!"
"Không biết chuyện xưa kết cục là buồn hay vui, có cái gì tốt!" Hắn trầm giọng, "Như Thương, ta hỏi ngươi! Tìm được Tiêu Phương, tìm được Thầm Châu rồi ngươi sẽ làm gì?"
Câu hỏi này, cũng là điều Như Thương tự hỏi.
Đúng vậy, tìm được Tiêu Phương và Thầm Châu, sau đó thì sao?
"Không biết." Trầm mặc một lúc lâu, nàng từ từ mở miệng, "Ta thật sự không biết. Nhưng mà ta đã nhận ân tình của Tiêu Phương, không thể không báo đáp."
"Báo đáp?" Vừa giục ngựa, Chử Thiên Minh vừa quay đầu nhìn nàng, "Làm cách nào để báo đáp? Lấy tình yêu đi báo ân tình? Đây là lí lẽ gì chứ?"
"Ta..." Như Thương đột nhiên có chút cứng họng, nhưng lời nói của Cô Độc Chứng lại khiến nàng suy tư.
Suy tư về lời nói của hắn —— Tình yêu.
Tình yêu, là một từ cho tới nay đều hết sức xa vời cách cuộc sống của Tần Như Thương.
Không dám yêu, không thể yêu, dần dần, cũng sẽ không.
Kiếp trước nàng không có quyền đề cập đến, kiếp này nàng nhát gan không dám đề cập đến.
Nhát gan, là bởi vì kiếp trước vô duyên đã tạo thành bóng ma quá mức mãnh liệt trong lòng.
Một đời kia, thân phận đặc thù khiến cho nàng hoàn toàn không có chút tự do, trong cuộc đời tất cả đều là vì tổ chức, cũng là vì quốc gia.
Thậm chí ngay cả cái mạng này, lúc nào cũng phải chuẩn bị dâng hiến cho tổ quốc.
"Thật ra thì ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng!" Như Thương cao giọng đáp lại câu hỏi của Cô Độc Chứng: "Không phải dùng tình yêu đi báo ân tình, đối với Tiêu Phương, ta đâu chỉ có phần đại ân kia. Chúng ta ở chung bốn năm, rất nhiều chuyện cũng không đơn giản như ngươi tưởng."
Tiếp tục giục ngựa, nói:
"Chúng ta đã tạo thành thói quen có người kia trong cuộc đời, ta đã quen mở mắt ra là có thể nghe được tiếng tiêu hắn thổi bên đình, hắn cũng đã quen mỗi ngày đều ăn thức ăn ta làm. Ta nghĩ.... Đây giống như tương cứu trong lúc hoạn nạn thôi!"
"Tương cứu trong lúc hoạn nạn là yêu sao?" Cô Độc Chứng nhíu chặt lông mày, trên mặt tàn khốc —— "Tần Như Thương các ngươi tự hỏi lòng, cẩn thận suy nghĩ lại cuối cùng mình muốn cái gì!"
Nói xong lời này, thì không nghe thấy Cô Độc Chứng nói thêm nữa.
Hắn chỉ vội vàng giục ngựa, buồn bực lao về phía cổ mộ Đông Thục.
Tâm tư Như Thương rất loạn, ngựa đi bao lâu, thì lòng của nàng rối loạn bấy lâu.
Nhưng dù nghĩ đến mức nào, cũng không nghĩ ra được quan hệ giữa nàng và Tiêu Phương, cuối cùng là loại quan hệ gì.
Cho đến khi Cô Độc Chứng nhắc lại một câu:
"Nếu như đổi lại là ta biến mất khỏi cuộc sống của người, ngươi sẽ thế nào?"
Một câu này tựa như cho nàng một kích!
Đúng vậy! Nếu như người vẫn bị nàng gọi thầm trong lòng là Cô Độc Chứng này, nếu như hắn biến mất, thì mình sẽ như thế nào?
Như Thương cảm thấy dường như vừa bắt được một ý nghĩ, nàng muốn theo ý tưởng chợt lóe này nghĩ sâu hơn, có lẽ có thể nghĩ ra một số chuyện.