Lăng chính của Hoàng Lăng hiện ra trước mắt.
Đây là Lăng mộ hoàng đế đời trước, khí thế hào hùng.
Nếu như bình thường, Tần Như Thương nhất định sẽ rất thích thú đi thăm quan một vòng.
Nhưng hiện tại không được, tất cả tinh lực của nàng đang tập trung ở cửa Lăng mộ.
Nàng xuống ngựa chạy như điên về phía đó, Cô Độc Chứng cũng đi theo.
Hai người dừng lại trước lối vào, sau đó đồng thời mở miệng lớn tiếng gọi:
"Tiêu Phương!"
"Phụ thân!"
Lời vừa ra khỏi miệng, theo bản năng nhìn nhau.
Cô Độc Chứng khoát tay áo với nàng, chuyện cho tới nước này, hắn đã không còn tâm tư đi để ý Như Thương không muốn xa rời với Tiêu Phương nữa.
Đã nói hết lời, nếu nàng có chút tâm, tự nhiên nghĩ rồi sẽ hiểu.
Hai người hướng về phía trong Lăng mộ gọi một lát, nhưng mà không nghe được chút hồi âm nào.
Như Thương chỉ vào trong Lăng mộ nói:
"Xem ra chúng ta phải đi vào! Chỗ này rõ ràng cho thấy đã có người mở ra, xem ra không phải dùng sức mạnh cưỡng chế, chắc hẳn là người quen thuộc với cơ quan nơi này!"
"Nhất định là ông ấy!" Lần này, là Cô Độc Chứng đi trước một bước, đi qua trước mặt Như Thương. Đồng thời còn nói: "Chỉ có hoàng đế Đông Thục thực sự mới có thể biết cơ quan của Hoàng Lăng, bọn họ nhất định ở bên trong, ta ——"
"Chử Thiên Minh!" Hắn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Như Thương sau lưng đột nhiên kêu to một tiếng, sau đó cổ áo của hắn bị lực mạnh kéo trở lại!
Hắn biết là Như Thương kéo hắn, nên không phản kháng, chỉ là không hiểu Như Thương vẫn luôn vội vàng tại sao lúc này lại ngăn cản hắn.
Đang chuẩn hỏi, chợt cảm thấy dưới chân rung chuyển, từ yếu ớt đến mãnh liệt, rồi từ mãnh liệt đến gần như gầm thét ——
Cuối cùng, mặt đất lại giống như biển cả sóng lớn cuộn trào ngất trời!
Hai người từng bước lui về phía sau, lôi kéo lẫn nhau, thỉnh thoảng bị lật tung trên mặt đất, thỉnh thoảng còn bị đụng vào cột đá đổ nát hoặc cây tùng xung quanh.
_________________
Nhưng mà rất dễ nhận thấy, bọn họ có nhanh hơn nữa, cũng không bằng biến hóa đang xảy ra trên bầu trời.
Như Thương mắt thấy tầng mây trên bầu trời lại động mấy cái, những dải mây hình quạt lại càng tụ lại gần nhau, trong lòng thầm nghĩ không tốt!
Lúc này hai người đã chạy tới cửa lớn trước Hoàng Lăng, cổng vòm bằng đá cao lớn lúc này đang tập trung rất nhiều tướng sĩ.
Vừa thấy có người, các tướng sĩ rối rít tiến lên cản đường.
Nếu như là lúc bình thường, bọn họ nhất định sẽ quát chói tai ‘người tới mau mau rời đi’, hoặc dứt khoát bắt lại tra hỏi.
Nơi này là Lăng mộ hoàng gia, có mấy ai dám to gan đến nơi này làm loạn.
Thế nhưng lúc này, các tướng sĩ rõ ràng đã không còn tâm tư kia.
Vừa thấy có người, chẳng những không quát mắng, ngược lại còn chủ động đi lên trước theo chân bọn họ hỏi:
"Hai vị từ đâu mà đến? Xin hỏi bầu trời chỗ các ngươi có dị động không?"
Như Thương biết những người này là bị dị động trên bầu trời làm cho sợ hãi, cho nên đã quên mất chức trách của mình, vội vàng muốn biết tình huống bên ngoài.
Nàng cũng không muốn tốn nhiều lời, trực tiếp hỏi Cô Độc Chứng:
"Ngươi có mang theo lệnh bài không?"
Cô Độc Chứng gật đầu, từ bên hông rút ra một tấm kim bài!
Bài này làm từ vàng ròng, phía trên có khắc một chữ ‘Minh’ rất lớn!
Ngụ ý cho thân phận thái tử Chử Thiên Minh.
Dĩ nhiên, chữ khắc trên kim bài không giống như kim bài của Hạo Vương trước kia, phía trên tấm kim bài trong tay Cô Độc Chứng còn khảm một viên phỉ thúy ngàn năm.
Những tướng sĩ kia đương nhiên nhận ra đây là vật hoàng gia, rối rít quỳ xuống đất.
Độc Cô chứng mở miệng nói:
"Dị động lần này thật sự không tầm thường, ta vào xem một chút, các ngươi không cần đi theo! Nếu như lát nữa có động đất, các ngươi mỗi người tự chạy đi!"
Rất được lòng người, chủ tử có thể để cho hạ nhân chạy cũng ít thấy, cho nên các tướng sĩ càng không ngừng dập đầu không đứng dậy!
Như Thương giục ngựa xông qua đám người chạy thẳng tới cổ mộ, Cô Độc Chứng đuổi theo ngay phía sau, trong lòng hai người đều vội vàng tới cực điểm.