"Vậy làm sao bây giờ?" Như Thương nước mắt ràn rụa, hòa với bụi đất rửa trôi một hàng vết bẩn trên mặt." Nơi này không có cần cẩu, không có máy xúc, ta không dùng tay thì có thể sử dụng cái gì!"
Tiếng nói thê lương, lúc nói xong, mới chợt nhận ra vừa nãy Chử Thiên Minh nói một câu!
"Người trong lòng của ngươi - Tiêu Phương"!
"Ngươi ——" Nàng chỉ chỉ hắn, muốn giải thích, nhưng chung quy nơi này cũng không thích hợp để nói chuyện.
Đành phải dùng lực mà lắc đầu:
"Tiêu Phương có đại ân với ta!" Chỉ một câu này, rồi không nói thêm gì.
Cô Độc Chứng tựa như hiểu nàng đang muốn giải thích cái gì, mặc dù chỉ nói một nửa, nhưng cũng khiến khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
Vết thương trên cánh tay, trong chớp mắt cũng không còn đau nữa!
Trước mắt cát bụi đầy trời, tình huống này giống như lúc ở trong sa mạc Tháp Đạt Lý, làm cho người ta không mở mắt ra được, thậm chí không dám mở miệng nói quá nhiều.
Như Thương thật tức giận, thấy cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, lập tức một tay nắm Cộ Độc Chứng để ổn định chính mình, bởi vì liên tiếp động đất mà thân thể đứng không vững.
Vừa duỗi tay ra, trực tiếp duỗi thẳng về phía trước ý định dẫn một lượng mưa nhỏ để áp chế lại bụi đất.
Nhưng còn chưa kịp làm, đã nghe được Cô Độc Chứng nhỏ giọng nói ở bên tai:
"Hình như phía dưới có động tĩnh!"
Những lời này đúng lúc cắt ngang ý nghĩ muốn dẫn mưa của Như Thương, bởi vì cả vùng đất vẫn luôn rung động nhè nhẹ, cho nên rất khó phát hiện có động tĩnh khác dưới đống phế tích này.
Nhưng với Chử Thiên Minh, cho dù là trong điều kiện tồi tệ như vậy, vẫn nhận thấy được khác thường trong đó.
Lòng Như Thương trầm xuồng, nhìn theo ngón tay hắn chỉ.
Mặc dù cát vàng đầy trời che hơn phân nửa tầm mắt, nhưng theo hắn chỉ, vẫn có thể nhìn thấy, trong đống gạch đá có một khe hở, giống như đang có thứ gì không ngừng bò ra bên ngoài.
Trong lòng Như Thương khẽ động, khe đá nhỏ kia như đang lay động chỗ thần kinh mẫn cảm nhất của nàng!
Phòng ốc!
Cái đó hình như là một chiếc quạt!
Vì vậy nàng bắt đầu điên cuồng hét to:
"Tiêu Phương! Tiêu Phương! Tiêu Phương ngươi ra đây cho ta! Ta biết ngươi sẽ không chết! Tiêu Phương ngươi đi ra cho ta!"
Lần này, Chử Thiên Minh không cản nàng.
Chẳng những không có cản, ngược lại còn cùng nàng hô lên.
Nhưng mà hắn kêu chính là:
"Phụ thân! Phụ thân!"
Hai người tự mình gọi người mình muốn tìm kiếm, Như Thương tránh khỏi vòng tay của Chử Thiên Minh, bất chấp xông vào đống đổ nát kia.
Người chẳng những đứng trên đống phế tích liều mạng kêu, động tác cũng không ngừng, bắt đầu dùng tay không nhấc lên từng khối từng khối những phiến đá vỡ vụn kia!
Cứ như vậy một hồi lâu, mười ngón tay đều dính đầy vết máu.
Nhưng nàng không chịu ngừng, không muốn ngừng, lại càng không dám ngừng!
Như Thương sợ, nàng sợ một khi mình ngừng lại nhất định phải đối diện với sự thực Tiêu Phương có thể đã gặp nạn.
Đây là chuyện nàng không có cách nào tiếp nhận.
Cho tới nay sự tồn tại của Tiêu Phương với nàng mà nói giống như một vị thần, dù là hắn không ở bên nàng, dù hai người xa nhau chân trời góc biển, thần thoại Tiêu Phương đều không thể đánh bại.
Nàng không thể tưởng tượng nếu trên thế giới này không có Tiêu Phương thì sẽ như thế nào, nàng có thể chịu được chia lìa, lừa gạt thậm chí oán hận lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không chịu được việc hắn đã chết!
"Như Thương!" Chử Thiên Minh chẳng biết đã tới bên cạnh nàng từ lúc nào, chỉ có một cánh tay có thể động, bắt lấy hai tay đang vung loạn của nàng, sau đó quát: "Ngươi làm gì đấy?"
"Cứu người!" Nàng đáp hợp tình hợp lý!
"Cứu bằng cách nào? Dựa vào hai tay này?" Chử Thiên Minh chịu đựng đau đớn khắp người liều mạng ngăn Như Thương lại —— "Như Thương ngươi nghe đây! Ta biết bây giờ ngươi đang rất đau khổ! Nơi này chẳng những chôn người trong lòng ngươi là Tiêu Phương, cũng chôn luôn cả phụ thân của ta! Thế nhưng chỉ dựa vào tay không, không cách nào cứu được!"