Như Thương cũng vì nội lực phản lại mà bị bắn ra ngoài, phần lưng đụng vào một pho tượng khắc ngọc đổ nát, lúc đập vào nàng lập tức phun một ngụm máu.
Một ngụm máu này thiếu chút nữa nôn đến nàng ngất xỉu, vốn trong lúc động đất mãnh liệt nhất bị văng quật thất điên bát đảo, bây giờ lại bị đập vào, Như Thương chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng suýt nữa bay ra ngoài!
Nhưng nàng không thể không ra tay, đếm tới năm giây, đã là cực hạn để bảo vệ tính mạng Chử Thiên Minh!
Nếu để cho hắn tiếp tục liên tục truyền chân khí, đến lúc đó coi như có thể để cho vị hoàng đế này sống thêm mười ngày nửa tháng, nhưng chính hắn lập tức trở thành đèn cạn dầu.
Chử Thiên Minh đương nhiên hiểu Như Thương là vì hắn, sau khi thân mình ổn định lập tức quay sang nhìn cha mình, thấy đã có hơi thở, lúc này mới vội vàng đi xem Như Thương.
Đợi đến lúc nhìn qua, lại phát hiện người vốn vừa được cứu ra yếu đuối không thể cử động - Tiêu Phương đang cố gắng từng chút từng chút bò về phía Như Thương ngã xuống.
Vốn là một thân áo trắng đã sớm không còn màu sắc vốn có, rất nhiều chỗ đã rách lộ cả da thịt.
Hắn đã gặp qua dáng vẻ thường ngày của Tiêu Phương, dường như là nam tử hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhưng lúc này, ở trên người Tiêu Phương hoàn toàn không nhìn ra chút đẹp đẽ nào.
Hắn bò rất khó khăn, cũng rất cố chấp.
Giống như là đang dùng toàn bộ sinh mệnh cố gắng đi về phía mục tiêu mình mong ngóng, dù da bị đá vụn cào xướt thành từng vệt máu cũng hoàn toàn không để ý.
Chử Thiên Minh lập tức đã hiểu, hắn đã hiểu tại sao Tần Như Thương lại lệ thuộc vào Tiêu Phương như thế, cũng đã hiểu cái gì gọi là sống nương tựa lẫn nhau.
Đã hiểu, nên cũng sợ.
Nếu như có một ngày, vốn là sống nương tựa lẫn nhau biến thành tương cứu trong lúc hoạn nạn... Vậy hắn thì sao? Hắn nên làm cái gì?
Giống như đột nhiên có một bức tranh hiện ra trước mắt, ở tại lúc đó, hắn mặc long bào đầu đội kim quan.
Đằng sau là cửu ngũ bao quát thiên hạ, phía trước là văn võ bá quan quỳ lạy đầy đất.
Như Thương theo tình tiết bình thường suy nghĩ, lẽ ra ông ấy nên nói "Con trai, con trai của ta."
Vậy mà, lời vừa ra, lại làm hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Ông ấy nói là:
"Thầm Châu! Thầm Châu!"
Vẻn vẹn hai tiếng, làm Như Thương và Chử Thiên Minh kinh ngạc hít vào một hơi, người trọng thương dùng một hơi cuối cùng, nhướng mắt, ngừng thở.
"Phụ thân ——"
Chử Thiên Minh kinh hãi, vội vàng đưa tay đặt dưới mũi ông ấy, lại phát hiện đã không còn hô hấp.
Làm động tác tương tự còn có Tần Như Thương, nhưng Chử Thiên Minh vươn tay thăm dò hơi thở, mà Như Thương là đưa tay về phía động mạch trên cổ!
"Còn sống!"
Lời của nàng khiến Chử Thiên Minh giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Như Thương lại cảm thấy nàng sẽ không nói đùa trong trường hợp này.
Vì vậy không nói thêm lời nào, lập tức đỡ người nọ dậy, dùng tay không bị thương trực tiếp áp về phía đỉnh đầu người kia, mạnh mẽ vận lên một luồng chân khí truyền cho người nọ!
Như Thương sợ hết hồn, Tiêu Phương cũng bị hành động này của hắn làm cho kinh sợ không nhẹ.
Muốn ra tay ngăn cản, nhưng không ngờ hắn đã có hành động trước.
Đây là biện pháp một mạng đổi một mạng, Chử Thiên Minh đang lấy chân khí của mình truyền vào thân thể đối phương, người sắp chết sẽ mượn phần chân khí này trở lại bình thường một lúc, nhưng cũng không sống được bao lâu.
Mà người bỏ ra chân khí của mình, sẽ vì vậy mà hao tổn không ít nội lực.
Loại truyền nội lực này rất hại cho thân thể, nội công không cao, căn bản không làm được.
Nội công truyền đi, truyền nhiều chân khí sẽ trực tiếp bỏ mạng, nếu ít, cũng sẽ nội thương.
Như Thương vừa ôm Tiêu Phương, vừa tập trung tinh lực để quan sát tình huống của Chử Thiên Minh.
Trong lòng thầm đếm đến năm, sau đó không do dự, vung mạnh tay lên, trực tiếp đánh lệch tay hắn trên đỉnh đầu người kia.
Chử Thiên Minh bị nàng đánh như vậy, lập tức bị hất ra xa vài mét xa, nặng nề va đập vào một đống đá.