Một bức tranh khác trong đầu, là một vị công tử áo trắng dắt một cô gái mặc áo đỏ hơi gầy yếu.
Tuy chỉ thấy sau lưng, lại có thể nghe thấy những tiếng cười vui vẻ.
Hai phương hướng hoàn toàn đối lập, chia đôi thế giới của hắn và Tần Như Thương.
Hắn muốn xông lên kéo Như Thương lại, nhưng long bào tơ vàng trên người lại nặng vô cùng, ép hắn không bước nổi.
Chợt tỉnh mộng, thị giác lại khôi phục cảnh vật trước mắt, lại thấy Tiêu Phương đã bò đến bên Như Thương.
Nàng không ngừng ho khan ôm nam tử vết thương đầy người, trong nháy mắt khóc lớn, tiếng khóc kia dội thẳng vào trong tai Chử Thiên Minh, mang theo vô tận uất ức.
Mũi hắn chua chua, không muốn nhìn tiếp, cố nén thân thể suy yếu đứng dậy, lảo đảo trở về bên cạnh phụ thân.
Người nọ đã mở mắt, mê mang nhìn Chử Thiên Minh, dần dần đã có chút thanh tỉnh.
Hắn nói:
"Ta đã thấy ngươi, ngươi từng cứu mạng ta!"
Chử Thiên Minh dùng sức gật đầu, nhưng nghe được người nọ nói tiếp:
"Con chính là con trai của ta? Con đã trở lại từ Tây Dạ?" Vừa nói xong cố gắng nâng tay lên cố gắng cầm lấy tay Chử Thiên Minh!
Hắn nhận ra, vì vậy nâng tay lên, lấy mu bàn tay đưa đến trước mắt phụ thân.
Móng tay đen như mực hiện ra trước mắt, thành dấu hiệu tốt nhất chứng minh thân phận của hắn.
Cách đó không xa, tiếng khóc dần dần ngừng hẳn, Chử Thiên Minh nghe ra, là Như Thương đang đỡ Tiêu Phương đến bên cạnh mình.
Rất nhanh mấy người tụ lại cùng một chỗ, thương thế hoàng đế rất nặng, mặc dù đã được Chử Thiên Minh truyền cho gần một nửa chân khí, nhưng hơi thở vẫn rất mong manh.
Như Thương và Chử Thiên Minh muốn đỡ ông ấy đứng dậy đưa đến chỗ an toàn, nhưng lại phát hiện căn bản không thể.
Nếu như hiện tại di chuyển ông ấy, sợ là không tìm thấy lối ra khỏi phế tích này, còn người thì đã mất mạng.
Mà người nọ dường như cũng không có ý định đi ra ngoài chữa trị, chỉ nắm chặt ống tay áo Chử Thiên Minh, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trong ánh mắt kia tràn ngập hối hận và đau lòng, bọn họ đều hiểu, Chử Thiên Minh cũng hiểu.
Như Thương cũng vì nội lực phản lại mà bị bắn ra ngoài, phần lưng đụng vào một pho tượng khắc ngọc đổ nát, lúc đập vào nàng lập tức phun một ngụm máu.
Một ngụm máu này thiếu chút nữa nôn đến nàng ngất xỉu, vốn trong lúc động đất mãnh liệt nhất bị văng quật thất điên bát đảo, bây giờ lại bị đập vào, Như Thương chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng suýt nữa bay ra ngoài!
Nhưng nàng không thể không ra tay, đếm tới năm giây, đã là cực hạn để bảo vệ tính mạng Chử Thiên Minh!
Nếu để cho hắn tiếp tục liên tục truyền chân khí, đến lúc đó coi như có thể để cho vị hoàng đế này sống thêm mười ngày nửa tháng, nhưng chính hắn lập tức trở thành đèn cạn dầu.
Chử Thiên Minh đương nhiên hiểu Như Thương là vì hắn, sau khi thân mình ổn định lập tức quay sang nhìn cha mình, thấy đã có hơi thở, lúc này mới vội vàng đi xem Như Thương.
Đợi đến lúc nhìn qua, lại phát hiện người vốn vừa được cứu ra yếu đuối không thể cử động - Tiêu Phương đang cố gắng từng chút từng chút bò về phía Như Thương ngã xuống.
Vốn là một thân áo trắng đã sớm không còn màu sắc vốn có, rất nhiều chỗ đã rách lộ cả da thịt.
Hắn đã gặp qua dáng vẻ thường ngày của Tiêu Phương, dường như là nam tử hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhưng lúc này, ở trên người Tiêu Phương hoàn toàn không nhìn ra chút đẹp đẽ nào.
Hắn bò rất khó khăn, cũng rất cố chấp.
Giống như là đang dùng toàn bộ sinh mệnh cố gắng đi về phía mục tiêu mình mong ngóng, dù da bị đá vụn cào xướt thành từng vệt máu cũng hoàn toàn không để ý.
Chử Thiên Minh lập tức đã hiểu, hắn đã hiểu tại sao Tần Như Thương lại lệ thuộc vào Tiêu Phương như thế, cũng đã hiểu cái gì gọi là sống nương tựa lẫn nhau.
Đã hiểu, nên cũng sợ.
Nếu như có một ngày, vốn là sống nương tựa lẫn nhau biến thành tương cứu trong lúc hoạn nạn... Vậy hắn thì sao? Hắn nên làm cái gì?
Giống như đột nhiên có một bức tranh hiện ra trước mắt, ở tại lúc đó, hắn mặc long bào đầu đội kim quan.
Đằng sau là cửu ngũ bao quát thiên hạ, phía trước là văn võ bá quan quỳ lạy đầy đất.