Hắn không biết đến tột cùng nên tin người nào, nhưng cũng biết người sắp mất kia nói có đạo lý.
So với lời Liên phi, vẫn đáng tin hơn.
Mấy người đang thổn thức, lão hoàng đế thở ra một hơi, cuối cùng đi đến tây thiên.
Chử Thiên Minh cũng không quá khổ sở, nói là phụ thân, nhưng trên thực tế lại không khác người xa lạ là bao.
Nhưng vẫn có một loại buồn rầu dâng lên lồng ngực, không thoát ra được cũng không ép xuống được.
Hắn hao hết tâm lực tìm về phụ thân, sau khi nói cho hắn sự thật không dễ chấp nhận lập tức buông tay nhân gian.
Thậm chí hắn cũng không gọi ông ấy một tiếng phụ thân, hoặc là phụ hoàng.
Thân tình bất chợt ùa về, lại đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn.
Điều này làm cho Chử Thiên Minh có chút không biết làm sao...
Theo bản năng nhìn về phía Như Thương, giống như muốn tìm được một chút an ủi từ nàng, cũng muốn để cho nàng đưa ra chủ ý.
Như Thương biết tâm ý của hắn, nhưng trước mắt cũng không có cách xử lí thích hợp.
Một tay nàng ôm chặt người đã lâm vào hôn mê nhẹ - Tiêu Phương, một tay lại nắm lấy cổ tay Chử Thiên Minh, sau đó nói:
"Ta phải đưa hắn về, trở về Tần Lĩnh. Ta không thể để cho Tiêu Phương chết!"
Hắn than nhẹ, nhưng cũng không thể phản bác.
"Đi đi!" Chử Thiên Minh mệt mỏi mở miệng, xoay người, hắn nâng thi thể của phụ thân lên trên lưng."Ta cũng muốn đưa phụ thân hồi cung, dù sao cũng phải hậu táng."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Như Thương chỉ nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa, đột nhiên mở miệng, lớn tiếng nói:
"Chử Thiên Minh ngươi phải chờ ta! Trị khỏi cho Tiêu Phương ta sẽ quay trở về! Ngươi nhất định phải chờ ta!"
Nơi đó không có chút hồi âm, chỉ có hai bóng lưng trùng điệp càng lúc càng xa.
Mà Tiêu Phương đang bị nàng ôm thật chặt lại có động, một tay chặt chẽ bắt được vạt áo của nàng.
Bách biến công tử lần đầu tiên đối với người khác sinh ra sự nương tựa như vậy, nhưng cũng hiểu được, phần nương tựa này sợ là sẽ không lâu dài.
Càng muốn biết ban đầu để cho nàng đi trộm hạt Châu kia, có phải là một âm mưu hay không.
Là tổ chức hoặc một ai đó trong tổ chức muốn mượn cách này diệt trừ nàng.
Bắt đầu lo lắng cho ba người chị em của mình, vận mạng của nàng như thế, vậy những người khác thì sao?
Có thể cũng như nàng hay không, bị người ta dùng mọi cách diệt trừ?
"Con trai, ta thực xin lỗi ngươi!" Suy nghĩ của nàng bị lời của lão hoàng đế cắt đứt.
Người nọ được Cô Độc Chứng truyền một nửa chân khí, nhưng bởi vì nội thương quá nặng, ngũ tạng đều tổn hại, nhiều chân khí hơn nữa cũng không cứu được tính mạng của ông ấy.
Như Thương nhìn khuôn mặt đã bắt đầu hiện lên xanh đen, không khỏi thầm than một tiếng.
Một viên Thầm Châu, rốt cuộc còn phải hi sinh tính mạng bao nhiêu người đây?
"Thiên Minh!" Lão hoàng đế yếu ớt gọi Chử Thiên Minh.
Chử Thiên Minh nhoài người lên, cầm chặt tay phụ thân, nhỏ giọng nói:
"Người nói."
"Đừng trách nhị hoàng thúc con, lại càng không nên vì ta báo thù! Ta biết rõ mẫu thân của con mấy năm nay vẫn luôn hiểu lầm, ta muốn giải thích với nàng, nhưng đứng trước mặt nàng lại không có dũng khí. Đây tất cả đều do ta tự tìm, căn bản không phải giống như mẫu thân con nghĩ là Nhị thúc con bức vua thoái vị! Trên thực tế, hành động bức vua thoái vị cũng không tồn tại, tất cả đều là giả! Đều là giả!"
Lão hoàng đế càng nói càng kích động, cho tới khi Như Thương không ngừng vuốt ngực giúp ông ấy thuận khí, mới có thể khiến ông ấy nói tiếp.
"Ban đầu không phải Nhị thúc con ép ta thoái vị, mà là ta ép buộc hắn làm hoàng đế, đó là chuyện hắn vốn không nguyện ý làm! Chỉ vì lúc ấy ta một lòng hướng đạo, không muốn để thế tục phàm trần ràng buộc, lúc ấy mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Đáng thương đệ đệ ta luôn muốn tiêu diêu tự tại, lại bị buộc giả trang ta ngồi trên ngôi vị hoàng đế nhiều năm như vậy, còn bị người hắn yêu nhất hiểu lầm. Là ta sai lầm rồi!Là ta sai lầm rồi ——"
Chử Thiên Minh vạn lần không nghĩ tới ở nơi này nghe được giải thích của phụ thân hoàn toàn bất đồng với mẫu thân, về ngôi vị hoàng đế, về người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, hắn từng có oán hận rất sâu đậm, nhưng oán hận đó theo lời phụ thân vừa nói ra hoàn toàn bị đảo lộn.