Vẫn còn đó gian phòng thanh nhã, vẫn còn đó từng khu rừng trúc, vẫn là sáu gian phòng kia và hai mái đình, còn cả hương thơm của vườn nhãn quen thuộc.
Vào mùa đông, hoa đào trong núi cũng đã héo thành cành khô, không nhìn được cảnh mưa hoa bay xuống.
Chỉ có rừng trúc bốn mùa xanh đều được che chắn bởi khói độc bao bọc lấy Sơn Trang, khiến cho người ta sinh ra mấy phần cảm giác an toàn.
......
Sau khi Tiêu Phương trở lại Tần Lĩnh được năm tháng, thân thể cũng đã hồi phục tám phần, lúc hắn có thể đứng trong viện tự nhiên phe phẩy một cây quạt mới tinh, có thể phi qua hồ nhỏ bay tới trong đình thì Như Thương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tần Như Thương chưa bao giờ sợ cái gì, dù cho nguy hiểm cận kề, hai chữ ‘sợ hãi’ này cũng chưa bao giờ xuất hiện trong lòng.
Nhưng khi Tiêu Phương gặp chuyện nàng lại sợ, cũng từng sợ sẽ không tìm được hắn nữa, sau lại sợ hắn không khỏe lại được như xưa.
Thậm chí lúc nàng dẫn hắn trở về Sơn Trang, tự tay lau đi vết máu trên mặt hắn, nàng đã nghĩ nếu như vết sẹo trên mặt Tiêu Phương không thể chữa hết, nàng có thể áy náy cả đời này cũng không cười nổi nữa hay không?
Nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh biến mất, bởi vì Như Thương biết, lúc đầu trên lưng mình bị thương nặng như vậy, nhưng cũng không để lại nửa điểm vết sẹo.
Tuy nói nàng không có bàn tay kì diệu Như Tiêu Phương, thế nhưng vài năm mưa dầm thấm đất, cũng học được chút da lông.
Hơn nữa nàng biết “Hồi nhan lộ” Tiêu Phương để ở đâu! Thuốc ban đầu là để chữa viết thương trên lưng nàng mới làm, sau còn thừa lại, được để với một số vật quý trong sơn trang này.
"A Thương!" Lúc nàng ngây người, Tiêu Phương đã tới trước mặt.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị người kéo, sau đó kéo nhẹ đến một gian phòng.
Nàng nhìn chăm chú, thấy là hướng thư phòng, không khỏi thốt lên nói:
"Đi đâu vậy?"
"Xem tranh!" Tiêu Phương cũng không vòng vo, dứt khoát trả lời.