"Vậy ta đi xem một chút!" Nàng khẽ nâng đầu, trong giọng nói mang theo thương lượng, "Ta chỉ xem một chút, xem một chút rồi về!"
"Ừ." Tiêu Phương cười nhạt, "Đi đi! Ta chờ ngươi!"
......
Nửa canh giờ sau Như Thương xuống núi, mà người nói chờ nàng cũng sau nửa canh giờ lặng lẽ đuổi theo.
Hắn vẫn không yên lòng nàng, ngày trước cũng thế, hiện tại cũng vậy, sợ rằng tương lai cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi.
......
Như Thương một đường hỏi thăm tình huống của Đông Thục, náo loạn lớn như thế, dân chúng ngoài trăm dặm đều có thể nghe thấy.
Lúc chạng vạng cũng đến được cửa thành Thục Đô, thấy đại quân của thái tử tiền nhiệm đã tập trung ngoài thành, xem chừng, tối hôm nay muốn công thành.
Nàng tìm góc khuất xâm nhập vào thành, mới từ trên đầu tường nhảy xuống đất, lập tức bị hai hắc y nhân lấy kiếm kề lên cổ, đồng thời trong bóng đêm truyền đến tiếng quát chói tai ——
"Không được động đậy! Ngươi là ai?"
"Tần Như Thương!" Nàng không muốn nói nhiều, nghĩ cũng biết những người này đều là người giang hồ làm thuê cho Ẩn Nguyệt các, nàng chỉ cần nói ba chữ Tần Như Thương, lập tức sẽ giúp nàng nhanh chóng gặp được Chử Thiên Minh.
Quả nhiên, vừa nghe thấy cô gái nói mình là Tần Như Thương, hai hắc y nhân kia ngay lập tức tiến lên một bước, kéo khăn che mặt xuống.
Bọn họ cũng chưa gặp qua Như Thương, nhưng rất dễ nhận thấy, Chử Thiên Minh xác định đã có chuẩn bị.
Hoặc là miêu tả dáng vẻ nàng, hoặc là dứt khoát truyền bức họa nàng ra ngoài.
Hai người kia vừa nhìn thấy khuôn mặt Như Thương lập tức vui vẻ, sau đó cung kính mà dẫn nàng đến hoàng cung.
Thục Đô cái gì cũng có sẵn, mặc dù bị vứt bỏ, nhưng dầu gì cũng là quốc đô gần mấy trăm năm, đường phố và cửa hàng cũng được sửa sang rất tốt.
Chủ yếu nhất là có một tòa cung điện ở đó, đồ đạc bên trong cũng hết sức đầy đủ hết, thậm chí ngay cả long ỷ cũng không mang đi.
Thái tử tiền nhiệm ở Tế Châu tập kết được thế lực rất lớn, đều là những kẻ âm thầm bồi dưỡng ra trong mấy năm qua, ý đồ bức vua thoái vị.
Cũng không biết dùng biện pháp gì, gần như tất cả mọi người trong cung phản bội chạy theo thái tử, cũng chỉ có Ngũ hoàng tử Chử Thiên Bình đứng về phía Cô Độc Chứng và người bên cạnh hoàng đế, mang theo thuộc hạ của mình đọ sức liều chết, một số bị thương nặng!
Mai Mai dẫn theo hai con hổ liều chết hộ giá, Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng lấy một giết ngàn, nhưng song quyền vẫn nan địch tứ thủ. (ít không chống lại nhiều)
Đánh đến cuối cùng, hoàng thượng chỉ cho Chử Thiên Minh đến một con đường bí mật, ý bảo vứt cung mà chạy.
Lúc gần đi Chử Thiên Minh cầm theo ngọc tỷ, dùng một cây đuốc thiêu sạch điện nghị chính.
Lúc Thái tử tiền nhiệm tiến vào, chỉ còn lại một hoàng cung trống trơn như nơi hoang dã, bởi vì không có ngọc tỷ mà không thể lên ngôi hoàng đế.
Hôm nay những người liên can tề tụ ở thành Thục Đô, nhờ có Như Thương ban đầu giữ lại nơi này làm đường lui cho mọi người, lúc này mới coi như có chỗ tạm trú.
Hơn nữa Vạn Sự Thông còn dời Ẩn Nguyệt các đến Thục Đô đang bắt đầu phát triển, nơi này tề tụ rất nhiều cao thủ võ lâm, khiến thái tử tiền nhiệm cũng không dám công thành trên phạm vi lớn.
Những nhân sĩ đó đại diện cho Ẩn Nguyệt các, coi như làm thuê.
Tiền thuê chính là số bảo bối còn dư lại của lão hoàng đế trong hoàng cung Thục Đô!
Thư đến đây coi như đã nói rõ sự việc, Như Thương cầm lá thư trong tay, trong lòng thầm cắn răng nghiến lợi.
Nàng trở về Tần Lĩnh mấy tháng, luôn lo sợ nhất chính là việc này.
Mặc dù nàng từng nghĩ, Thầm Châu đã không còn, nàng có thể giống như trước kia tiếp tục ở lại trong núi, không còn liên quan gì đến thế giới bên ngoài.
Nhưng rất nhiều chuyện, đã trải qua, sẽ thấy khó bỏ qua.
Mai Mai, Vạn Sự Thông, Quỷ Đồng, còn có Chử Thiên Minh, dù là người nào, nàng cũng không bỏ được.
"Đi xem một chút đi!" Cuối cùng vẫn là Tiêu Phương mở miệng trước, "Không nhìn thấy, vĩnh viễn cũng không thể yên lòng."
Lời Tiêu Phương giống như một viên Định Tâm Hoàn, Như Thương có cảm giác mình thật ra vẫn luôn chờ những lời này của Tiêu Phương.
Hắn bảo nàng đi, nàng sẽ đi.
Nếu như hắn không đề cập đến, nàng...