Năm trăm người nghe rất nhiều, nhưng so sánh với chín vạn người, quả thật ít đến đáng thương.
Coi như tất cả đều là cao thủ, cũng không tránh được vài kẻ thừa nước đục thả câu.
Chỉ sợ đến lúc đó thật đối đầu với chín vạn đại quân, có thể sống sót một nửa cũng đã không tệ rồi.
Lại ngẩng đầu lên, nhưng thấy có người từ trong chính điện đi ra. Mi tâm Như Thương khẽ động, muốn nghênh đón, dưới chân lại cứ như mọc rể.
Đến khi người nọ chủ động đi lên trước, nhìn nàng một hồi lâu, cười yên tâm:
"Đã trở lại?" Là Chử Thiên Minh.
Nàng gật đầu:
"Trở lại!"
"Trở lại thì tốt rồi!" Cũng không hỏi ngươi có thể đi nữa hay không, hắn chỉ nói là "Trở lại là tốt rồi"!
Vạn Sự Thông cúi đầu, hắn đã sớm học được cách sống yên phận trong thế giới của hai người đó, không nghe không thấy.
Số mạng cũng đã an bài sẵn, hắn tới chậm. chậm chí chính là đã muộn!
......
Ban đêm rất nhanh đã đến, cửa chủ thành Thục Đô buổi tối hôm nay trở thành nơi tử thủ của tất cả mọi người.
Tần Như Thương lợi dụng mấy canh giờ tắm rửa sạch sẽ, ăn một chút đồ, lại nhìn về phía vẻ mặt lo lắng của hoàng đế, rất khinh bỉ ném một câu:
"Đây chính là con trai lúc đầu ngươi cầu xin chúng ta đi cứu về? Sớm biết có ngày hôm nay, không bằng để cho hắn bị rắn cắn chết!"
Hoàng đế Đông Thục biết nàng đang giận tới cực điểm, mà đó cũng là sự thật, nên cũng không nói gì.
Đoàn người Chử Thiên Minh, Tần Như Thương vội vã chạy tới cửa thành, leo lên tầng cao nhất của thành lầu mới phát hiện, chín vạn đại quân phía dưới kia ở trong bóng đêm người người giơ cao cây đuốc, thật sự là hùng vĩ khó có.
Vạn Sự Thông chọn mấy cao thủ giang hồ bảo hộ bọn họ, sau đó chỉ điểm mấy chỗ trên mặt đất ngoài thành, nói:
"Phía dưới đã bị đổ dầu, lát nữa sợ là đốt thành trước, chờ cháy sạch, người mới lên!"
Chử Thiên Minh và Như Thương đồng thời liếc mắt nhìn nhau, nàng mở miệng trước nói:
"Thân thể của ngươi không sao chứ?"
Đoàn người Chử Thiên Minh chọn hoàng cung trong thành Thục Đô đặt chân, khi hai hắc y nhân đưa Như Thương đi thì nàng lại đột nhiên nói:
"Vậy Ẩn Nguyệt các đâu?"
Hai người kia vui vẻ đáp:
"Cũng ở trong hoàng cung!" Lời nói này rất kiêu ngạo, "Thật không nghĩ tới có một ngày chúng ta cũng có thể lấy hoàng cung làm nhà!"
Như Thương thầm nói Vạn Sự Thông quả nhiên có đầu óc làm ăn!
Thục Đô thành này nếu thuộc về một mình Chử Thiên Minh, thì hoàng cung này đương nhiên không còn là của hoàng gia nữa.
Hoàng cung quá lớn, nhìn đâu cũng thấy lãng phí, lấy ra một góc cho Ẩn Nguyệt các xây tổng bộ, thật đúng là món hời.
Nàng được hai người kia đưa vào hoàng cung, mãi cho đến chỗ người mình ở, gặp Quỷ Đồng nhìn nàng cao hứng hô "Như Thương tỷ tỷ", hai hắc y nhân lúc này mới yên lòng rời đi.
Lúc này trời đã tối hẳn, cả tòa thành Thục Đô cũng tiến vào trạng thái đề phòng nghiêm nghặt.
Trong hoàng cung này khắp nơi bày ra ám tuyến, bảo đảm an toàn của chủ nhân.
Nàng nhìn thấy Quỷ Đồng đang triệu tập người xách thứ gì, một rương lại một rương, là từ trong một căn phòng trong hầm mang ra.
Thấy nàng nghi ngờ, Quỷ Đồng chủ động giải thích:
"Những thứ này đều là hoàng thượng năm đó giấu trong cung, bây giờ bảo chúng ta chuyển ra, có thể mướn thêm nhiều người tài ba!"
Như Thương rên lên một tiếng, không nói gì.
Vừa quay đầu, lại thấy Vạn Sự Thông vội vã xông về phía nàng.
Hai người không vội ôn chuyện, Thẩm Ngọc đến trước mặt chỉ hơi gật đầu, sau đó vội nói:
"Cô nương cuối cùng đã đến rồi! Có mật thám báo lại, tối nay giờ tý Thái Tử muốn công thành. Trừ đại quân, bọn họ vẫn còn đổ kín dầu bên ngoài thành Thục Đô, xem ra là muốn hỏa công!"
"Đại quân có bao nhiêu người?"
"Chín vạn!"
Sau khi nghe xong, Như Thương lắc đầu than khổ.
Hỏa công hay không hỏa công, đối với Như Thương mà nói không là cái gì, nàng lo lắng là đại quân kia.
Giang hồ nhân sĩ Ẩn Nguyệt các tập kết tất nhiên là không ít, theo lời hai hắc y nhân dẫn đường, ít nhất cũng có năm trăm người.