Đứng cách khá xa, chắc là sợ trong lúc hỗn chiến bị thương, càng sợ thành oan hồn dưới mũi tên lạnh lẽo của người phía trên.
Có chủ tướng kiểu này, thật sự bi ai cho chín vạn tướng sĩ này.
. .....
"Cô nương người xem!" Có người chỉ xuống, "Bọn họ sắp bắt đầu!"
Như Thương gật đầu, động tĩnh phía dưới một tia cũng không có thoát khỏi ánh mắt của nàng.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, đúng là có một đám người xông lên, từng hàng từng hàng, trước dựng lá chắn, sau dựng cung!
Những mũi tên kia như cây đuốc, cũng không bắn lên thành, ào ào mà tập trung bắn vào những nơi đã đổ dầu.
Trên thành có mấy xạ thủ bắn cung, là những người giang hồ lấy kĩ năng săn bắn làm chủ.
Nhưng Như Thương cũng không hạ lệnh để cho bọn họ lấy tên đối tên, tuy nói mũi tên của những người này so với tướng sĩ kia hoàn mỹ hơn nhiều, hơn nữa còn có nội lực trong người, xạ trình cũng sẽ xa hơn không chỉ một chút.
Nhưng tiếc là số lượng quá ít!
Lấy mấy người đối chọi với mấy vạn người, coi như bắn chết vài kẻ, thậm chí mấy chục mấy trăm, thì sao?
Đại quân phía sau lập tức sẽ tiến lên bổ sung, điểm tổn thất này với địch quân mà nói, căn bản đáng là gì.
"Các ngươi lui về phía sau một bước, chú ý động tĩnh phía dưới, nếu có người lấy tên bắn ta, nhất định phải ngăn lại!" Như Thương rốt cuộc mở miệng hạ lệnh, "Còn nữa… Nhớ lời thái tử điện hạ đã nói! Lát nữa bất kể các ngươi nhìn thấy gì, cũng không được sợ! Nhớ chức trách và sứ mạng của mình! Làm tốt, bảo bối trong hoàng cung không thiếu phần các ngươi!"
Lần này nói xong, không chần chờ, hít sâu một hơi, đồng thời đưa hai tay lên thật cao, vượt qua đỉnh đầu!
Những người kia lui về phía sau, cao nhân không hẹn mà nhìn theo tay của nàng, nhưng lại thấy bầu trời ban đêm vốn đầy sao đột nhiên một tia chớp rạch trời đánh xuống!
Tia chớp này tới quá mức đột nhiên, lập tức chiếu rọi cả vùng đất, khiến mọi người toàn thân run rẩy.
Còn không đợi hài tử gật đầu, Như Thương lại lập tức xua tay, nói:
"Quỷ Đồng đi theo Thẩm Ngọc! Mai Mai dẫn theo hai con hổ!" Lại nhìn Chử Thiên Minh —— "Ta yên tâm ngươi, nhưng không yên lòng bọn họ!"
Ý của nàng rất rõ ràng, công phu của Thẩm Ngọc và Mai Mai so với Chử Thiên Minh mà nói kém quá nhiều, Mai Mai dầu gì mang theo hai con hổ, nhưng Vạn Sự Thông lại chỉ có một mình, khiến nàng không an tâm.
Chử Thiên Minh dĩ nhiên là hiểu ý của nàng, bây giờ không phải lúc mềm lòng, ngươi đẩy ta nhường không giải quyết được vấn đề.
Hắn trực tiếp chỉ mấy tên giang hồ cao thủ bên cạnh, bảo họ bảo hộ bên cạnh Như Thương, cũng dặn dò bọn họ bất kể lát nữa thấy cái gì, nhiệm vụ của các ngươi cũng là bảo vệ A Thương cô nương, nhớ lấy không được kinh hoảng, càng không được sợ.
Nói xong lời này, trước mặt mọi người hắn mạnh mẽ ôm Như Thương vào lòng, sau đó nhẹ giọng nói bên tai nàng:
"Phải cẩn thận!"
Như Thương cảm động không nói nên lời.
Mấy người chia nhau mà đi, trong nháy mắt lập tức biến mất trên tường thành.
Lưu lại sáu người che chở Như Thương, những người khác phân tán ở các nơi quan sát động tĩnh quân địch.
Sáu người này hết sức không hiểu những lời của Chử Thiên Minh trước khi đi có ý gì, hoặc là nói, bọn họ không hiểu có thể có chuyện gì không thể tưởng tượng nổi khiến cho bọn họ sợ hãi.
Lúc này gần nửa đêm, phía dưới đã có người kêu gọi bức thành giống như hát diễn văn cùng nhau kêu quy hàng.
Lời nói không khác gì ngoài mấy câu như là, "Các ngươi đại nạn đã gần đến, mau mau bỏ thành đầu hàng"... Chuyện hoang đường.
Ai cũng biết đây chỉ là hình thức, trong thành này đều là người lưu vong, ai có thể thật sự nghe hắn mà bỏ thành đầu hàng.
Như Thương lẫm liệt nhìn chăm chú vào đại quân phía dưới, ánh mắt nhanh chóng quét qua đám người một vòng, cuối cùng phát hiện một chiếc chiến xa ở tuốt góc nhỏ phía sau.
Đứng rất xa, nếu như không phải năng lực mắt nàng nhìn trong tối rất tốt, sợ là căn bản cũng không nhìn thấy chiến xa đó.
Nàng khẽ hừ một tiếng, nàng biết, thái tử tiền nhiệm của Đông Thục nhất định đang núp ở trong chiến xa.