"Bảo các ngươi quan sát động tĩnh phía dưới! Nhìn ta làm cái gì!" Tần Như Thương cáu kỉnh, cũng không quay đầu lại, dĩ nhiên đã biết phản ứng của sáu người họ.
Bị nàng quát như vậy, mọi người lập tức ý thức được mình thất trách, từng người vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống chân thành.
Những người bắn tên kia đã kéo căng dây cung, thậm chí đã có mấy mũi tên được bắn ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, dưới thành giác đại hỏa bùng lên.
Người đứng bên tường theo bản năng lui về sau một bước, để tránh sức nóng của lửa đột nhiên bùng lên.
Lúc này cánh tay Như Thương lại dùng sức chấn động, đột nhiên ánh sáng màu đỏ trong mắt bắn tán loạn, màu đỏ xinh đẹp u tối, hiện lên trong mắt người, giống như yêu nghiệt phá đá mà ra.
Sau tia chớp, chính là kinh lôi.
Sau một tiếng ầm vang, giữa màn đêm lập tức rạch ra một vết nứt.
Mưa tầm tã không ngừng, dập tắt những đám lửa mới dấy lên.
Sáu người giang hồ đến lúc này mới hiểu được lời cảnh cáo lúc trước là có ý gì!
Nhưng bọn họ cũng không có tâm trạng đi xem bầu trời mưa, cũng không rảnh đi nhìn Tần Như Thương, quân địch phía dưới vừa thấy bầu trời đêm đột nhiên mưa xối xả, đã bắt đầu xôn xao.
Thỉnh thoảng lại có tên bắn lén, vì bảo vệ Như Thương, mọi người rối rít chắn trước người nàng, cố gắng ngăn cản những mũi tên bắn lén.
Mưa to thành công cản trở thế lửa, nhưng người phía dưới quá nhiều, vừa thấy hỏa công không được lập tức sửa lại sách lược, bắt đầu trực tiếp công thành.
Đại đại cộc gỗ thật từng phát từng phát đánh tới cửa thành, thậm chí Như Thương có thể cảm thấy dưới chân rung động.
Di chuyển mưa đang dập tắt lửa chuyển sang tấn công người, từng mảng mưa trong nháy mắt biến thành cột mưa, từng phát từng phá đập lên người những tướng sĩ kia.
Trong lúc nhất thời, mưa to quật ngã một đám người, cũng thành công ngăn trở cọc gỗ phá cửa thành.
Lấy mưa đối kháng chín vạn người, chuyện như vậy vẫn là lần đầu tiên Như Thương làm.
Nàng gần như liều mạng tập trung toàn bộ tinh lực của mình để triệu tập mưa to, nâng cao hai cánh tay thỉnh thoảng khẽ động, hai cái tay úp ngửa, mỗi một lần động đều có một cây cột nước đánh úp về phía quân địch.
_________________
Đứng cách khá xa, chắc là sợ trong lúc hỗn chiến bị thương, càng sợ thành oan hồn dưới mũi tên lạnh lẽo của người phía trên.
Có chủ tướng kiểu này, thật sự bi ai cho chín vạn tướng sĩ này.
. .....
"Cô nương người xem!" Có người chỉ xuống, "Bọn họ sắp bắt đầu!"
Như Thương gật đầu, động tĩnh phía dưới một tia cũng không có thoát khỏi ánh mắt của nàng.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, đúng là có một đám người xông lên, từng hàng từng hàng, trước dựng lá chắn, sau dựng cung!
Những mũi tên kia như cây đuốc, cũng không bắn lên thành, ào ào mà tập trung bắn vào những nơi đã đổ dầu.
Trên thành có mấy xạ thủ bắn cung, là những người giang hồ lấy kĩ năng săn bắn làm chủ.
Nhưng Như Thương cũng không hạ lệnh để cho bọn họ lấy tên đối tên, tuy nói mũi tên của những người này so với tướng sĩ kia hoàn mỹ hơn nhiều, hơn nữa còn có nội lực trong người, xạ trình cũng sẽ xa hơn không chỉ một chút.
Nhưng tiếc là số lượng quá ít!
Lấy mấy người đối chọi với mấy vạn người, coi như bắn chết vài kẻ, thậm chí mấy chục mấy trăm, thì sao?
Đại quân phía sau lập tức sẽ tiến lên bổ sung, điểm tổn thất này với địch quân mà nói, căn bản đáng là gì.
"Các ngươi lui về phía sau một bước, chú ý động tĩnh phía dưới, nếu có người lấy tên bắn ta, nhất định phải ngăn lại!" Như Thương rốt cuộc mở miệng hạ lệnh, "Còn nữa… Nhớ lời thái tử điện hạ đã nói! Lát nữa bất kể các ngươi nhìn thấy gì, cũng không được sợ! Nhớ chức trách và sứ mạng của mình! Làm tốt, bảo bối trong hoàng cung không thiếu phần các ngươi!"
Lần này nói xong, không chần chờ, hít sâu một hơi, đồng thời đưa hai tay lên thật cao, vượt qua đỉnh đầu!
Những người kia lui về phía sau, cao nhân không hẹn mà nhìn theo tay của nàng, nhưng lại thấy bầu trời ban đêm vốn đầy sao đột nhiên một tia chớp rạch trời đánh xuống!
Tia chớp này tới quá mức đột nhiên, lập tức chiếu rọi cả vùng đất, khiến mọi người toàn thân run rẩy.