Mọi người không thấy rõ Như Thương bị vứt đi ra ngoài thế nào, tường thành cao như vậy, nếu nàng té thẳng xuống, không có gì giữ lại sẽ trực tiếp ngã chết.
Đừng nói chi phía dưới còn có mấy vạn quân địch, không tốt người sẽ bị ngũ mã phanh thây, hoặc là bị chà đạp đến nỗi ngay cả xương cũng không còn.
Có người rất kích động, liều mạng muốn tìm được người ám hại Tần Như Thương chặt hắn làm trăm mảnh.
Mọi người tuy tiếp xúc với Như Thương không nhiều lắm, nhưng bản lãnh của Như Thương đủ làm cho người ta coi nàng như thần tiên mà cung phụng, huống chi nàng còn xinh đẹp đến mức nhật nguyện đối mặt cũng thấy xấu hổ.
Người nọ cũng không hàm hồ, đoản đao vung mạnh mấy cái, cũng lập tức xông về phía trước hỗn chiến với đám người kia.
Tình cảnh lúc này rõ ràng là Đông Thục nội chiến, mọi người đã không để ý phía dưới còn có mấy vạn đại quân, người mình đánh người mình, náo nhiệt rối tinh rối mù.
Lại nói Tần Như Thương ngã xuống, nàng cố gắng vận khí mạch phi thân lên.
Nhưng dùng sức đề khí, nhưng lại vị tanh ngọt trào lên.
Người tâm ma rối loạn không có biện pháp chuyển tinh lực, Tần Như Thương lúc này trừ bỏ nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng gần ra, thì không làm được gì.
Một khắc lúc sắp rơi xuống đất, thậm chí nàng nhắm hai mắt lại.
"Chờ chết" Hai chữ này lần thứ hai xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, lần đầu tiên, chính là lúc đối mặt với nham thạch nóng chảy ở Xích Liệt Sơn.
Nhưng số mạng ở lúc ngươi không phòng bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ có ngoài ý muốn vui mừng.
Giữa lúc chỉ mành treo chuông, chợt có một bóng trắng lao tới, chính xác nâng thân hình Như Thương.
Sau một khắc, cũng không thấy người nọ đề khí, giống như người hoàn toàn tự nhiên bay lên, sau hạ xuống đất đưa người trở về!
Như Thương không mở mắt nhìn, đối với người này, không cần dùng mắt, nàng chỉ cần ngửi hương trúc nhè nhẹ tự nhiên phát ra trên người hắn là có thể nhận ra.
Áo trắng hương trúc, nhẹ như nước. Trên đời này chỉ có Tiêu Phương!
Dần dần phía dưới có người nhận ra được là cô gái này đang tác quái, càng nhiều mũi tên bắn tới nơi này, nhưng đều bị người chặn lại.
Sự dũng mãnh của những người giang hồ này lọt vào mắt Như Thương, khiến nàng dần dần yên lòng.
Không lo bảo vệ an toàn cho mình chỉ tập trung toàn bộ tinh lực, trong lúc nhất thời, mưa to càng thêm dữ dội!
Vậy mà, hạnh phúc thế nào đi chăng nữa thì thực tế cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tần Như Thương vạn lần không nghĩ tới, trong số sáu người cao thủ toàn tâm che chở, lại có một kẻ là tai mắt tiến vào nằm vùng của thái tử tiền nhiệm!
Người này cho tới nay biểu hiện thiên y vô phùng, Như Thương lại tới muộn, căn bản không kịp xem kỹ người hợp tác trung hay bất trung.
Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.
Lúc dẫn mưa cần có hộ pháp, cũng là bởi vì khi làm phép phải tập trung toàn bộ tinh lực vào một chỗ, căn bản không thể chú ý thay đổi quanh thân.
Mà lúc này, chính là lúc Tần Như Thương suy yếu nhất.
Nếu có người chọn chính xác lúc này ra tay hãm hại, tuyệt đối sẽ nắm chắc.
Cho nên, khi tên gian tế rút ra một thanh đoản đao trong tay xoay người cắm thẳng ngực Tần Như Thương thì cho dù nàng có một phân cảnh giác, nhưng căn bản cũng không kịp ra tay đánh trả!
Nhưng vẫn theo bản năng tránh né, rồi lại bởi vì tinh lực xoay chuyển quá nhanh, mà lập tức tâm ma rối loạn!
Tâm ma vừa loạn, chẳng những mưa trên bầu trời không cách nào khống chế, nàng cũng không đứng thẳng nổi nữa, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống dưới thành!
Mưa vì nàng rối loạn mà tấn công lung tung khắp nơi, có rất nhiều còn hướng vào trong thành Thục đô, chuyển sang tấn công người mình.
Kẻ ra tay hại Như Thương thấy nàng tránh thoát một kiếp, không ngừng nghiến răng, đột nhiên một tay túm chặt lấy cánh tay của nàng vung lên, lập tức đẩy nàng từ trên cổng thành văng ra ngoài!
Trong lúc nhất thời, trên cổng thành một trận xôn xao!
Chẳng ai nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy xảy ra, càng không có nghĩ tới vốn đang có lợi thế lập tức biến chuyển.
Mưa to khống chế không được, từng phát từng phát đánh lên mọi người.