Lúc nàng nói lời này, Như Thương đột nhiên nghĩ tới câu nói mình nghe được lúc sắp ngất. Khi đó có người nói với nàng: A Thương, ta nhất định báo thù cho ngươi.
Bây giờ nghĩ lại, lời kia nhất định là Tiêu Phương nói.
Bởi vì Chử Thiên Minh chỉ gọi nàng là Như Thương, chưa bao giờ gọi A Thương.
Đúng, còn có Chử Thiên Minh.
Mai Mai nói, lúc ấy nàng trúng tên vào tim, đã thoi thóp chỉ còn một hơi. Chử Thiên Minh và Tiêu Phương xông vào trong quân địch, mục tiêu thẳng hướng chủ soái, lấy đầu thái tử tiền nhiệm.
Sau khi trở về, Tiêu Phương ôm nàng vào trong ngực, không tiếng động rơi lệ.
Chử Thiên Minh lại một thanh chủy thủ cắm thẳng vào ngực mình, sau đó rút ra, lấy một chén máu từ tim cho nàng uống.
Một mạng đổi một mạng, bảo vệ Như Thương, mình thì lập tức ngã xuống đất bỏ mạng.
Lúc ấy tất cả mọi người bị chấn động, chẳng ai nghĩ tới, một thái tử, một người sắp sửa đi lên ngôi vị hoàng đế, lại có thể cứ như vậy dùng dao găm đâm vào trái tim mình, chỉ vì cứu một nữ nhân.
Tiêu Phương cũng không ngờ đến Chử Thiên Minh làm vậy nhưng hành động lần này quả thật đã cứu nàng một mạng.
Mọi người đưa Như Thương trở về hoàng cung, mà Tiêu Phương chủ động mang thi thể Chử Thiên Minh đi, hắn nói mang về Tần Lĩnh xem một chút, xem có còn hi vọng hay không.
Trước khi đi, Tiêu Phương nói mình còn thiếu một phần sức quyến rũ. Nếu quả thật trong sinh mạng có thứ gì đó quan trọng bị Chữ Thiên Minh đoạt đi, vậy thì hắn thua tâm phục khẩu phục.
. .....
Lời của Mai Mai khiến cho Như Thương trầm mặc thật lâu, nàng cũng không biết vì sao, sau khi nghe lời này, cũng không khóc, cũng không giận, chỉ là không bao giờ muốn nói chuyện nữa, giống như nói thêm một chữ cũng sẽ khiến sinh mạng lập tức kết thúc.
Loại cảm giác này Như Thương cũng không nói rõ ràng được, chỉ cảm thấy nghẹn ở trong cổ, nàng chỉ có thể ngậm chặt miệng, mới có thể giữ được mệnh.
Trong lòng có một loại đau đớn đánh úp toàn thân, xâm nhập vào từng tấc cốt tủy.
Cái tên được gọi là Chử Thiên Minh kia, trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất cho nàng.
Khi tất cả khôi phục như thường, lúc này nàng mới phát hiện ra nữ tử đang gọi tên mình có giọng nói rất quen thuộc, tướng mạo cũng quen thuộc.
Nhưng quen thuộc lại có chút kỳ quái, bởi vì nàng tin chắc mình không hề quen nữ nhân nào như vậy.
Có điều đầu óc rất thanh tỉnh lại, vừa nghĩ nàng lập tức hiểu được, vì vậy mở miệng, nhẹ giọng nói:
"Mai Mai?"
Cô gái cười kiều mỵ:
"Tạm được! Ngủ ba tháng cũng không bị ngốc!"
Lời vừa nói ra, Như Thương hoàn toàn ngơ ngẩn, động tác ngồi dậy vốn làm được một nửa, lại cứng đờ.
Mai Mai than nhẹ, chủ động tiến lên đỡ nàng dậy, sau đó lẩm bẩm:
"Vốn không muốn lắm mồm, ngươi đã tỉnh thì tốt rồi. Nhưng ba tháng chính là ba tháng, thời gian rõ ràng ra đó, dù ta có lòng gạt ngươi, sợ cũng không lừa được ngươi quá lâu."
Vừa nói vừa nhìn về phía Như Thương, thấy nàng nhíu mày tựa như đang suy nghĩ điều gì, nên cũng không vội vã nói tiếp.
Nàng vừa mới tỉnh, rất nhiều chuyện hãy để cho chính nàng tự sắp xếp thì hơn.
......
Tỉnh lại một ngày, Như Thương rất bận, vội vàng tắm rửa, vội vàng thay y phục, vội vàng ăn cơm, cũng bận rộn tiếp đãi rất nhiều người chạy đến thăm nàng.
Quỷ Đồng, Vạn Sự Thông, Linh Nhi, phụ thân của Mai Mai. Thậm chí còn có hoàng đế Đông Thục, và người vẫn ủng hộ bọn họ - Ngũ hoàng tử.
Dĩ nhiên, bận nhất, là đi tiêu hóa những tin tức Mai Mai tiết lộ cho nàng về ba tháng qua.
Lúc đó Như Thương mới biết, hóa ra một trận đại chiến kia, cuối cùng đúng là bên mình lấy mấy trăm người đại thắng chín vạn đại quân của thái tử tiền nhiệm.
Là hai người Tiêu Phương và Chử Thiên Minh nổi điên lên đảo loạn lòng quân đối phương.
Lúc ấy nàng đã hôn mê, không may mắn nhìn thấy. Nhưng theo Mai Mai nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Tiêu Phương có bộ dáng như thế.
Một khắc kia, hắn là một chiến thần, không còn là người ngày thường nhẹ nhàng nho nhã.
Người chết trong tay hắn vô số, cách giết vô cùng tàn nhẫn.