Có điều Như Thương không hiểu được dụng ý hắn làm như vậy để làm gì, lại càng không hiểu những vết máu dính vào xiêm y của nàng sẽ dẫn đến kết quả gì.
Nàng cúi đầu nhìn, máu cũng không nhiều, nhưng có người trưởng thành nào lòng bàn tay lại lớn như vậy?
Muốn trong thời gian ngắn như vậy nhiễm từng này máu, miệng vết thương nhất định bị cắt không nhẹ.
Tinh thần cảnh giác trong đầu giống như bị từng trận kích thích, nhắc nhở nàng mọi chuyện đều có nguyên nhân, trước khi chưa hiểu rõ được tình hình, người có thể tin tưởng duy nhất chính là bản thân.
Nàng biết gặp trường hợp như vậy cũng chỉ có hai kết quả, một là máu này đối với nàng có lợi, hai là máu này đối với nàng có hại.
Từ đó suy ra Cô Độc Chứng là người mình! Hoặc là kẻ địch!
Đôi khi, người biết rõ ràng mọi việc thì tuân theo thói quen nguyên tắc. Nhưng nếu xảy ra trong nháy mắt, nàng sẽ nguyện ý tin tưởng giác quan thứ sáu của bản thân.
Liền nói thí dụ như Tần Như Thương hiện tại, nàng lựa chọn tin tưởng Cô Độc Chứng, để vết máu cứ như vậy lưu lại trên ống tay áo của nàng.
Không có nguyên nhân, trực giác đáng chết nói cho nàng biết làm như vậy là đúng.
......
Ngày kế là thọ yến Vương Hậu, người của đội múa cảm thấy có chút nôn nóng, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi.
Theo như lời lão An Nhân, hai mươi người biểu diễn chia làm hai tốp, một tốp là mười chín người múa đoàn, mặc khác chính là một mình Tần Như Thương múa đơn.
Thọ yến được bố trí tại Vương Cung "Hoan Hỉ điện", khi nhóm người tham gia múa đến, bên trong đã có tiếng trống nhạc tập hợp, Vương Công đại thần từ sớm đã ngồi vào chỗ khách mời, sôi nổi nâng chén ăn uống no say.
Người dẫn đầu tiêu sái bước ra ngoài, nhìn ngó những người bọn họ, sau đó thật sự có chút mất hứng nói:
"Thế nào giờ mới đến! Tiết mục ở phía trước sắp kết thúc rồi!"
Mọi người không dám nhiều lời, bởi vì người dẫn đầu đi cùng đã vào trong cung gặp nhạc sĩ bàn giao xong nhạc khúc, sau đó liền có người đến dẫn mười chín người tham gia múa vào đại điện.
Tần Như Thương vẫn đứng ở bên ngoài, xa xa nhìn đến đồng bạn ở cùng một chỗ tung tăng nhảy múa trong tiếng trống nhạc.
Cô Độc Chứng thấy nàng dừng lại, mi tâm hơi nhíu một chút như đang suy nghĩ, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt.
Rồi sau đó thân mình nghiêng qua một bên, người đang ngồi vốn là rất tốt bỗng nhiên từ trên ghế ngã xuống đất.
Như Thương không nghĩ tới sẽ có biến hóa như vậy, tiến lên hai bước muốn đỡ hắn.
Những người nâng ghế trúc cũng sợ hãi, rối rít vây quanh kiểm tra Cô Độc Chứng có sao không?
Bộ dáng rất cung kính, Như Thương cảm thấy hắn ở chỗ này cũng được xem như là một chủ tử.
Đang chuẩn bị lên tiếng hỏi hắn có bị gì không, mặc dù hỏi như vậy đối với Cô Độc Chứng mà nói hình như có chút buồn cười, nhưng loại tình huống xảy ra trước mắt này, nàng thật sự không biết có thể nói lời nào khác được nữa.
Nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, ánh mắt nhạy bén của Như Thương liền nhìn thấy, Cô Độc Chứng rất nhanh lấy ngón trỏ tay phải xẹt qua bàn tay trái của hắn.
Còn không đợi nàng nhìn kỹ vết xước có làm hắn bị thương hay không, bàn tay trái bị xẹt qua đã hướng trên ống tay áo của nàng bắt lấy.
Cổ tay nắm chặt tay áo Như Thương, sức lực rất lớn.
Người ở bên ngoài nhìn động tác này giống như là hắn muốn mượn lực từ Như Thương để đứng lên, mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Tay Cô Độc Chứng chỉ dừng lại ở tay áo Như Thương một lát rồi hắn đứng dậy, sau đó cũng không nhìn nàng nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
"Đa tạ!"
Hai chữ vô cùng nhạt nhẽo, nhưng lại là lần đầu tiên Như Thương nghe được giọng nói của hắn.
Bọn hạ nhân đến nâng hắn ngồi lại dựa lưng vào ghế, hắn lập tức khôi phục lại vẻ mặt nửa ngủ nửa tỉnh lúc đầu.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt, tất cả đều trở lại yên tĩnh.
Ánh mắt Tần Như Thương nhìn người ở phía trước càng đi càng xa, cổ tay vừa mới bị Cô Độc Chứng nắm qua, cách một lớp vật liệu may mặc còn có thể truyền đến từng trận cảm giác nóng bỏng.
Nàng biết đó không phải bệnh dịch chết tiệt gì hết, mà là máu từ lòng bàn tay Cô Độc Chứng chảy ra.
Hình như là hắn cố ý cắt bàn tay của mình bị thương, sau đó bôi máu lên ống tay áo của nàng.
Nếu nói như vậy, từ trên ghế trúc ngã xuống, nhất định là vì che giấu cho hành động này.