Tất cả phản ứng tứ chi của lính đặc chủng đều xông vào đại não, trước đây trong lúc cấp trên phát biểu, đã nhắc nhở qua rất nhiều lần. Nếu suy nghĩ quá nhiều, sẽ mất đi thời cơ tốt nhất bảo vệ mình, bất kể người ở đâu, ngoại trừ nhiệm vụ, bảo toàn sinh mạng là quan trọng nhất.
Nàng gần như là theo bản năng vươn tay lên phía trước thăm dò, giơ lên nghênh đón, chặn ngang một thanh đao đưa tới, hai ngón tay mở ra để cho lưỡi dao sắc bén kia đâm xuyên qua theo khe hở kẽ tay của nàng.
Ngón tay quét tới giữa thân đao, đột nhiên dùng sức kẹp lấy, kẻ vung đao càng hoảng sợ, Tần Như Thương cũng bị hù dọa một phen.
Chẳng qua, hắn kinh hãi là người quỷ dị này lại dám tay không kẹp đao, còn Tần Như Thương hoảng sợ vì không hiểu tại sao tay của mình trở nên nhỏ như vậy!
Bất quá, nàng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ sửng sốt chớp mắt sau đó liền di chuyển đan điền (vùng dưới rốn), phát lực mạnh mẽ, trong nháy mắt, bên trong phát ra khí lực so với bình thường hẳn là nhiều hơn gấp bội.
Mu bàn tay khẽ lật, chuôi đao "Phanh.." một tiếng liền đứt đoạn. Cổ tay Tần Như Thương hất về phía trước giơ lên, vững vàng tiếp được nửa đoạn đao kia, không chút suy nghĩ, thuận thế hướng đến cổ họng của người nọ cắm vào.
Tướng sĩ đáng thương kia liền hô một tiếng, cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ há hốc mồm, liền thẳng tắp té ngã trên đất.
Ngã một người, ngay sau đó người khác cũng xông lên.
Tần Như Thương bây giờ mới phát hiện thân thể nàng rất kỳ quái, chẳng những tay nhỏ đi, mà ngay cả dáng người hình như cũng thấp xuống.
Lúc bắt đầu, nàng nghĩ rằng là do đối phương quá cao lớn, nhưng đánh nhau một vòng lại phát hiện ra không phải vấn đề của họ.
Chẳng qua, thấp thì cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ linh hoạt. Những người tồn tại ở nơi này, xung quanh đều là nam nhân cao to, thân thể thấp bé bù đắp cho sức lực thiếu sót chưa đủ của nàng.
Rất lâu, nhiều người không đợi được xông đến, nàng khẽ khom người, nhanh chóng đi vòng qua sau lưng đối phương. Sau đó khép lại năm ngón tay, khiến nó giống như một chuôi đao (cán dao), đánh thẳng vào sau ót kẻ địch.
Hắn ra lệnh một tiếng, chín người khác cũng ý thức được bây giờ không phải là thời điểm hoảng sợ. Mưa lớn như vậy, chạy cũng chạy không nhanh, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là liều mạng cùng nàng!
Vì vậy, mọi người rối rít tăng thêm can đảm, lấy ra binh khí mang theo bên mình, mắt nhìn chằm chằm cái thứ quỷ quái đó đang từng chút một bò ra trong bùn đất, nhưng không ai dám dẫn đầu xông lên phía trước.
Tần Như Thương lần nữa thành công từ trong hố mộ bò lên, dùng sức hít sâu một cái, lồng ngực bị đè nén đã lâu nay cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại được hơi thở. Rồi sau đó nhắm mắt ngẩng đầu lên, duỗi thẳng cánh tay ra.
Dùng một dáng vẻ thoạt nhìn rất thoải mái đón lấy nước mưa, chỉ trong nháy mắt, toàn thân trên dưới được rửa sạch sẻ.
Rốt cuộc, nàng mở mắt ra, mưa rơi nhỏ dần. Hồng quang trong mắt biến mất theo, cùng lúc đó bầu trời mưa to lập tức ngừng lại.
Đối với phản ứng của nhóm người này, nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, trong bầu trời đêm chỉ còn lại đầy sao và trăng sáng, trừ ruộng đất đã không còn khô nứt nữa, cùng với xiêm y ở ngoài ướt đẫm, hầu như không có gì có thể chứng minh, trận mưa to trước kia xác thực đã từng đến.
Dĩ nhiên, còn có con quỷ từ dưới lòng đất bò lên.
Thời điểm mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt của Tần Như Thương đã ném tới.
Nàng vừa đi vừa nhìn, trong lòng cũng vẽ ra một dấu chấm hỏi thật to.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, mười tên đại hán cường tráng ở cách đó không xa, không hẹn mà cùng giơ đao lao tới.
Vẻ mặt những người kia rõ ràng mang theo sợ hãi cùng dao động, nhưng cũng là một loại liều mạng, thấy chết không sờn.
Nàng nắm chặt hai quả đấm, khớp xương bị kéo căng ra, phát ra tiếng "Răng rắc".
Là kẻ địch!
Tần Như Thương nhìn những người này đang đi đến, sau đó suy nghĩ!
Nếu vậy cũng không cần khách khí!
Nàng không có tâm tư suy nghĩ tại sao những người này ăn mặc kỳ quái như thế, càng không có tâm tư để lo lắng mình nên dùng chiêu thức gì đối phó với những bọn người đã xông đến trước mặt.