Vương một tay ôm qua bờ vai thon thả duyên dáng của Vương Hậu, bàn tay to lớn rất nhanh di chuyển đến giữa nơi ngực nữ nhân, dùng sức bóp một cái.
Vương Hậu bị bóp một cái, cũng không quan tâm là công chúng đang ở nơi này rên rỉ đến quên mình, lại vòng tay quanh cổ của Tây Dạ Vương tiến gần đến hai cánh môi dùng sức mút lấy.
Mọi người tự động nhắm mắt lại chờ đợi bọn họ rời nhau, nhưng lại nghe được Tây Dạ Vương nói:
"Tiểu yêu tinh, coi chừng Cô Vương cũng đưa ngươi lên đài nhảy múa, xem ngươi có bị dọa chết hay không!"
"Vương sẽ không nỡ!" Đôi mắt quyến rũ của Vương Hậu lại ngập tràn cảnh xuân: "Không có nô tì, Vương sẽ rất tịch mịch!" (cô đơn hiu quạnh)
"Ha ha!" Tây Dạ Vương cười to ầm ĩ, sau đó vung tay lên, cả nhóm nhạc sư bắt đầu biểu diễn, tiếng nhạc trống liền vang lên.
Có người theo sau phất tay về phía Tần Như Thương đứng ở trên đài cao, ý bảo nàng lập tức nhảy múa.
Như Thương khẽ hừ một tiếng, theo nhạc khúc phía dưới tự nhiên mà nhảy múa, tay áo thật dài rũ xuống đài cao, cộng thêm một cái uốn éo xoay người của nàng liền phân tán rực rỡ ở bốn phía.
Loại độ cao như vậy, không gian nhỏ hẹp như thế, nếu đổi lại bất cứ người nào khác e là chưa kịp nhảy, đã sợ tới mức té ngã cắm đầu ở dưới mà chết.
Rõ ràng những người Tây Dạ phía dưới đang vô cùng mong đợi nàng rơi xuống, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều không có ý tốt, đang ngẩng đầu chờ xem một màn tiết mục đẫm máu.
Nhưng biểu hiện của Tần Như Thương thật sự vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nàng chẳng những không té ngã ngược lại càng biểu diễn càng nhanh, thuận theo khúc nhạc từng chút một nâng người lên cao rồi nhanh chóng xoay tròn.
Eo đôi lúc lại uốn cong nghiêng người sang một bên, chân chốc chốc hất ra phía sau, tay áo thì thỉnh thoảng vung lên người có khi còn tung nhảy lên cao.
Mỗi một động tác kỹ thuật rất cao siêu lại còn nguy hiểm, người xem ở phía dưới thật sự sợ hết hồn hết vía.
Đúng là hết lần này đến lần khác, mọi người tưởng rằng nàng nhất định sẽ rơi xuống đài cao chết chắc. Nhưng tại thời điểm tính mạng lâm nguy nàng luôn xoay chuyển càn khôn, biến nguy thành an.
Dần dần, mọi người ở dưới không còn tập trung chú ý về chuyện nàng có thể ngã xuống hay không, mà chỉ để tâm thưởng thức đến kỹ thuật múa của Như Thương.
Nàng biết đó là muốn nàng đi lên đỉnh đài cao, chỗ này cao mười thước lại không có thang leo, sao một người vũ cơ bình thường có thể lên được.
Tất nhiên, nàng cũng không phải là vũ cơ bình thường đó, chẳng qua đây là bí mật. Nàng cần phải ứng phó cho xong màn thọ yến này, sau đó đi tìm Cô Độc Chứng, hỏi thử hắn có nguyện ý đi cùng nàng hay không?
Tướng sĩ mạnh mẽ ôm lấy Như Thương, lực nâng vừa phải, người lập tức bay lên cao.
Cùng lúc đó, hai chân cất bước bay bổng, xuôi theo lực bên hông thoáng cái đứng vững trên đài cao.
Thời gian trong cái nháy mắt, liền mang Như Thương đưa đến phía trên sân khấu.
Khi hai chân chạm đất, Như Thương đứng được ổn định, nhưng tướng sĩ kia lại khẽ lung lay một cái.
Lúc đứng trở lại, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn sang chỗ Như Thương, nàng nhìn cũng không nhìn, chỉ khẽ cúi đầu xuống, sau đó nói: "Ta đã chuẩn bị một ca khúc mà người trong đội múa thường xuyên khen tốt, làm phiền vị đại ca này đi báo cho quản sự một tiếng, để họ nói với nhạc sư."
"Không cần!" Âm thanh tướng sĩ ồ ồ nói: "Ngươi cứ tùy tiện múa, thích múa như thế nào thì cứ múa như thế. Chỉ cần đừng rơi xuống phía dưới làm kinh động đến Vương Thượng và Vương Hậu, tất cả còn lại tùy ngươi. Ngoài ra còn có! Nhớ kỹ, nhạc trống không ngừng điệu múa của ngươi cũng không thể dừng, nếu không sẽ ném ngươi tới hầm đất cho rắn ăn! "
Lời vừa nói xong, hắn lập tức chuyển người vọt lên một cái, từ trên đài cao trở xuống mặt đất.
Thật ra vừa rồi Như Thương rất muốn hỏi hắn một chút, rắn trong hầm đất ở Tây Dạ Quốc cũng ăn người ngoại quốc sao?
Nhưng lời muốn nói cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng cúi đầu nhìn lại, đoàn múa bởi vì nàng đến mà từ sớm phân tán hai bên, cũng bắt đầu trở lại trong sân di chuyển múa theo điệu nhạc.
Vương và Vương Hậu đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười.
Lúc này Tần Như Thương vẫn chưa chuẩn bị chuyển động múa, ngây ngốc đứng ở trên đài cao, người ở phía dưới nhìn dáng vẻ của nàng giống như là bị độ cao làm hoảng sợ.
Vương Hậu ngã vào trong lòng Vương chỉ về phía nàng si ngốc cười, Như Thương thính tai nghe được đối phương nói:
"Vương thượng người xem, nha đầu kia một lát nữa chân sẽ phát run, sau đó liền từ trên cao ngã xuống!"