Vũ điệu đến từ Trung Nguyên, người Tây Dạ mỗi năm chỉ có thể xem được một lần. Huống chi điệu múa của Tần Như Thương lộng lẫy xinh đẹp, luân phiên lúc cổ đại lúc hiện đại.
Mọi người thay đổi chuyển qua hứng thú nhưng Vương Hậu thì không.
Hơi thở quyến rũ của người nằm trong lòng đang quấn lấy Tây Dạ Vương bỗng vùng giãy thoát ra ngoài, lạnh lùng đánh giá người ở trên đài cao mười thước.
Tần Như Thương bình tĩnh tự nhiên làm cho nàng có chút bất an, dường như cũng đoán được nữ tử kia nhất định không phải tầm thường.
Mặc dù Như Thương đang múa, nhìn như không để ý đến ai, nhưng mỗi cử chỉ hành động của từng người ở đây đều không thoát khỏi tầm mắt của nàng.
Trừ bỏ Tây Dạ Vương và Vương Hậu, nàng phát hiện Cô Độc Chứng cũng ngồi ở phía dưới, ngay tại vị trí thứ nhất bên cạnh tay phải Tây Dạ Vương.
Trên mặt của hắn vẫn là bộ dáng ngủ không tỉnh, trong tay cầm ly rượu thỉnh thoảng lắc lư vài cái, ánh mắt lúc nào cũng khép hờ, không biết là đang xem biểu diễn, hay đó là việc làm chuẩn bị trước khi ngủ.
Tần Như Thương có chút bất đắc dĩ, nàng thật sự không hiểu người này suốt ngày suy nghĩ cái gì.
Trạng thái của hắn, thật giống như toàn bộ thế giới chỉ tồn tại có mình hắn. Một người ăn no, cả nhà không đói bụng.
Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như cái đêm trong sa mạc, hắn tỏ ra lão luyện, nhạy bén. Tất cả điều đó khiến cho đáy lòng nàng bội phục.
Nhảy và nhảy, tiếng nhạc trống phía dưới bắt đầu yếu đi, nhưng không có ngừng.
Từng người trong đoàn tham gia múa đã bắt đầu rời khỏi Hoan Hỉ điện, trong chốc lát người đến tham gia múa từ Hách Thành chỉ còn lại một mình Như Thương vẫn ở trong đại điện.
Nàng không thể đi, người đưa nàng đi lên có nói, nhạc trống không ngừng nhảy múa cũng không thể dừng. Âm thanh tuy nhỏ như thổi, nhưng không có nghĩa là không có.
Một màn thọ yến kỳ quái lại khó hiểu, Như Thương biết kế tiếp nhất định sẽ có một số chuyện không hay xảy ra. Tòa Vương Thành Tây Dạ này thần bí lại mang theo chút quỷ dị, hiện tại đã đến lúc cần phải tuyên bố chân tướng!
Nàng hết sức mong đợi, hơn nữa đặc biệt còn suy đoán.
Những người cùng đến tham gia múa đã đi nơi nào?
Vương một tay ôm qua bờ vai thon thả duyên dáng của Vương Hậu, bàn tay to lớn rất nhanh di chuyển đến giữa nơi ngực nữ nhân, dùng sức bóp một cái.
Vương Hậu bị bóp một cái, cũng không quan tâm là công chúng đang ở nơi này rên rỉ đến quên mình, lại vòng tay quanh cổ của Tây Dạ Vương tiến gần đến hai cánh môi dùng sức mút lấy.
Mọi người tự động nhắm mắt lại chờ đợi bọn họ rời nhau, nhưng lại nghe được Tây Dạ Vương nói:
"Tiểu yêu tinh, coi chừng Cô Vương cũng đưa ngươi lên đài nhảy múa, xem ngươi có bị dọa chết hay không!"
"Vương sẽ không nỡ!" Đôi mắt quyến rũ của Vương Hậu lại ngập tràn cảnh xuân: "Không có nô tì, Vương sẽ rất tịch mịch!" (cô đơn hiu quạnh)
"Ha ha!" Tây Dạ Vương cười to ầm ĩ, sau đó vung tay lên, cả nhóm nhạc sư bắt đầu biểu diễn, tiếng nhạc trống liền vang lên.
Có người theo sau phất tay về phía Tần Như Thương đứng ở trên đài cao, ý bảo nàng lập tức nhảy múa.
Như Thương khẽ hừ một tiếng, theo nhạc khúc phía dưới tự nhiên mà nhảy múa, tay áo thật dài rũ xuống đài cao, cộng thêm một cái uốn éo xoay người của nàng liền phân tán rực rỡ ở bốn phía.
Loại độ cao như vậy, không gian nhỏ hẹp như thế, nếu đổi lại bất cứ người nào khác e là chưa kịp nhảy, đã sợ tới mức té ngã cắm đầu ở dưới mà chết.
Rõ ràng những người Tây Dạ phía dưới đang vô cùng mong đợi nàng rơi xuống, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều không có ý tốt, đang ngẩng đầu chờ xem một màn tiết mục đẫm máu.
Nhưng biểu hiện của Tần Như Thương thật sự vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nàng chẳng những không té ngã ngược lại càng biểu diễn càng nhanh, thuận theo khúc nhạc từng chút một nâng người lên cao rồi nhanh chóng xoay tròn.
Eo đôi lúc lại uốn cong nghiêng người sang một bên, chân chốc chốc hất ra phía sau, tay áo thì thỉnh thoảng vung lên người có khi còn tung nhảy lên cao.
Mỗi một động tác kỹ thuật rất cao siêu lại còn nguy hiểm, người xem ở phía dưới thật sự sợ hết hồn hết vía.
Đúng là hết lần này đến lần khác, mọi người tưởng rằng nàng nhất định sẽ rơi xuống đài cao chết chắc. Nhưng tại thời điểm tính mạng lâm nguy nàng luôn xoay chuyển càn khôn, biến nguy thành an.
Dần dần, mọi người ở dưới không còn tập trung chú ý về chuyện nàng có thể ngã xuống hay không, mà chỉ để tâm thưởng thức đến kỹ thuật múa của Như Thương.