Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được!
Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút.
Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng.
Hình dáng của nó to lớn như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét.
Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng.
Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng!
Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm động vật đang bắt đầu lượn quanh đài cao.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương và Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm.
Bọn họ coi tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến.
Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ.
Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng.
Tuy nhiên, Tần Như Thương nàng không sợ.
Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay bóp chết nó.
Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc.
Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh.
Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường.
Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách chỗ nàng chừng ba thước.
Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía Cô Độc Chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.
Người Tây Dạ có thể để mặc bọn họ trở lại Cung Viện, sau đó thu dọn hành trang chuẩn bị xuất cung sao?
Nàng ngửi được mùi âm mưu vô cùng mãnh liệt, nếu như những người tham gia múa kia thật sự không có biện pháp thành công sống sót trở về, thì thật đúng là nàng đã hại nha đầu Liên Nhi.
Lúc trước nên để người Tây Dạ ném nàng ta ở trên đường cái, sau đó nàng sẽ nghĩ cách nói với Tiêu Phương đến cứu người.
Trong đầu miên man suy nghĩ, bước nhảy cũng không dừng, chỉ là không hề xoay chuyển nữa, mặt hướng về phía mục tiêu chỗ Tây Dạ Vương và Vương Hậu nghiêm túc nhảy múa.
Đồng thời, nàng cũng đưa mắt nhìn về hướng Cô Độc Chứng, bởi vì khi những người tham gia múa ở phía dưới lui ra ngoài. Cô Độc Chứng vốn nhắm hờ hai mắt, cuối cùng cũng phá lệ mở ra toàn bộ.
Ánh mắt lấp lánh sáng ngời, bộ dáng như vậy chỉ trong nháy mắt lại trở nên có tinh thần.
Như Thương cuối cùng hiểu được, thái độ Cô Độc Chứng là do thích ứng với hoàn cảnh xảy ra ở xung quanh, một loại sóng nhỏ gió nhỏ không kinh động được hắn, nhưng một khi hắn có phản ứng, điều đó nhất định nói lên có chuyện xảy ra hoặc là sắp sửa xảy ra.
Nàng gác lại tâm tư, để cho hai mắt và lỗ tai của mình vận dụng ở mức tối đa. Người không chuyển động, nhưng đã nhìn xung quanh nghe ngóng tám hướng.
Nhóm đại thần trong điện như thường lệ đều an tĩnh lại, thân thể cũng ngay ngắn ngồi thẳng, giống như đang chờ đợi nghênh đón thời khắc thiêng liêng quan trọng nào đó.
Rốt cuộc, tiếng nhạc trống cũng ngừng.
Thân thể Tần Như Thương giống như máy hát đột nhiên dừng lại, thời điểm không còn biểu diễn nữa, tiếng vang đầu tiên cũng ngừng lại.
Chân dừng lại đưa về phía sau, chớp mắt một cái hai cánh tay mở ra duỗi thẳng, tư thế vô cùng quái dị.
Chẳng qua không có ai đi quan tâm đến những thứ này, nàng cũng không biết có phải mình biểu hiện quá mức không bình thường hay không?
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một màn biểu diễn đơn thuần, giúp cho nàng có thể trà trộn vào trong cung, thành công mang thái tử Đông Thục ra ngoài.
Nhưng bây giờ xem ra, Vương Cung Tây Dạ này rất có thể chính là nơi chôn thân của nhóm người tham gia múa Đông Thục.
Nàng đương nhiên không thể đi theo cùng chết, tồn tại ở cổ đại này bốn năm, còn có hai mươi mấy năm sinh sống ở hiện đại, có bao nhiêu người cắn răng nghiến lợi muốn mạng của nàng, nhưng đáng tiếc cho tới nay cũng chưa có ai đã từng thành công.