Ba tên hạ nhân dẫn nàng đi trước, sau đó chính là đội ngũ lồng lộng hùng dũng Vương thất đại thần.
Nàng muốn quay đầu lại xem Cô Độc Chứng có phải cũng xen lẫn bên trong đội ngũ hay không, tiếc là bị hạ nhân thúc giục phải đi nhanh, liếc mắt nhìn một vòng kết quả cũng không tìm thấy.
Cũng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, Tần Như Thương suy tính (suy nghĩ tính toán) đợi một lát sẽ tìm nơi vắng vẻ rồi sau đó bỏ trốn.
Ba người này nhìn qua cũng không phải đối thủ của nàng, thậm chí nàng còn có thể chế phục (ép chế bắt phục tùng) được bọn họ ngay khi đối phương không hay không biết.
Hiện tại có hai chuyện nàng cần phải đi làm, một là tìm đến Cô Độc Chứng hỏi hắn có muốn cùng nàng rời đi hay không?
Hai là đi xem một chút nơi cúng tế mà tên kia nói, theo như lời vừa rồi của tên Tây Dạ, cuối cùng vẫn cảm thấy hai mươi người dẫn thuốc cũng chính là hai mươi người tham gia múa đi cùng với nàng.
Đương nhiên nàng không phải muốn đi cứu bọn họ, nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này quấy rối làm loạn, gây ra cho Tây Dạ một trận bạo động.
Nhân cơ hội đó, trước khi trời sáng chạy ra khỏi Vương Cung, không chừng hai mươi người kia cũng có thể thừa dịp hỗn loạn giữ được tánh mạng.
Nàng suy nghĩ như vậy, và cũng đã có chuẩn bị tốt.
Đáng tiếc, trong lòng ba người Tây Dạ đang ở bên cạnh lại có một tính toán khác.
Khi bọn họ dẫn Như Thương rẽ qua khúc hành lang, xung quanh chẳng có một bóng người, không đợi cho Như Thương bỏ chạy, bọn họ đã ra tay đánh đòn phủ đầu trước.
Như Thương cảm giác được bước chân hạ nhân bên cạnh dừng lại, sau đó lập tức liền có một cơn gió mạnh đánh tới từ sau gáy.
Nàng nghĩ có chút không vui, hóa ra đây chính là đen ăn đen?
Người đến tập kích chính là tên thị vệ, nam tử duy nhất trong ba hạ nhân.
Hắn đưa lên bảo đao trong tay, vỏ kiếm cũng không rút ra, liền nhắm thẳng về hướng Tần Như Thương kêu lên chạy tới.
Theo hắn nhận xét, Tần Như Thương chỉ là một tiểu nữ tử biết nhảy núa, còn hắn dù sao cũng là người có công phu, khác biệt này, một kích cũng đủ làm cho nàng hôn mê bất tỉnh.
Nhưng thật không ngờ, kiếm trong tay còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của nàng, bất thình lình cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, nữ tử đi ở đằng trước đáng lẽ ra còn rất tốt nhưng lập tức đã không thấy tăm hơi!
"Ngươi…"
Vương Hậu tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng không biết phải nói gì.
Một tiếng "Ngươi" vừa ra khỏi miệng, câu kế tiếp đã bị nghẹn lại trong cổ họng, nói không nên lời.
Tây Dạ Vương thấy vậy, tiếp tục ôm Như Thương xoay người rời đi, lúc này có một tướng sĩ chạy vào trong điện, hướng đến Vương và Vương Hậu quỳ xuống hành lễ, mở miệng nói:
"Bẩm Vương Thượng! Vương Hậu! Chỗ cúng tế bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, thuốc dẫn phải lập tức đưa vào bồn, tổng cộng hai mươi người, không hơn không kém!"
Lời vừa nói xong, trong lòng Như Thương chấn động mạnh.
Hai mươi người vào bồn để làm thuốc dẫn!
Đầu đuôi mấu chốt nối lại cùng một chỗ, hình như nàng đã nghĩ ra được điều gì.
Vương Hậu nghe lời này, vội vàng đi lên phía trước một bước, dùng bàn tay nhỏ nhắn để nhẹ lên bờ vai Tây Dạ Vương, đã không còn khí thế giương cung bạt kiếm của trước đây.
"Vương." Âm thanh mềm mại đáng yêu cất lên: "Nếu như Vương muốn bổ sung cho đủ hậu cung, thiếp thân tự biết không nên ngăn trở. Nhưng hôm nay là một ngày lễ lớn, chuyện này Vương Thượng cũng đã biết! Trước mắt phải lập tức cho thuốc dẫn vào bồn, nghi thức quan trọng như vậy sao người có thể vắng mặt được!"
Nàng nói xong, lại chuyển hướng tầm nhìn sang Tần Như Thương.
Tốc độ như chớp hiện lên một chút ác độc, sau đó liền trở lại hình dáng quyến rũ ban đầu.
"Vương, vị muội muội này hãy để thiếp sai người mang nàng đến tẩm cung của người, nàng cần phải tắm gội sạch sẽ, trái lại sẽ cho nàng nghỉ ngơi trước ở long sàng, người thấy vậy có được hay không?"
Trong lòng Tây Dạ Vương cảm thấy rất vui, trên mặt mang theo nồng đậm ý cười nhìn về phía Vương Hậu.
"Vẫn là ái Hậu hiểu ý trẫm nhất! Chuyện đó liền giao cho ái Hậu xử lý!"
"Thiếp thân tuân chỉ!"
Nàng khẽ khom người, sau đó hướng người bên cạnh phất tay, lập tức có hai nha hoàn và một người thị vệ đi lên phía trước.
"Đưa nàng đến tẩm cung Vương Thượng! Đi đường cẩn thận, không được có sai sót!"
Ba người lĩnh chỉ, Tây Dạ Vương lúc này mới lưu luyến thả Tần Như Thương xuống.
Trước khi rời đi, còn muốn đưa tay ra trước định chiếm chút tiện nghi, lại bị Tần Như Thương khéo léo tránh thoát.