Rất rõ ràng nhóm người đó đến để bắt nàng, xem ra Vương Hậu cũng biết được, chỉ phái ba người tới sợ rằng rất khó giải quyết nàng, vì vậy dứt khoát nhân lúc Tây Dạ Vương còn ở chỗ cúng tế, phái ra toàn bộ trọng binh trong phạm vi của quan lại, tiến hành truy bắt đuổi giết nàng.
Tầm mắt Như Thương bắt đầu rất nhanh đánh giá chung quanh, muốn tìm ra một đường khác để bỏ chạy.
Đúng vào lúc này, bất thình lình cảm thấy cổ tay bị ai đó nắm giữ.
Nàng kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới, thời điểm tinh thần đang tập trung cao độ lại có người có thể thần không biết quỷ không hay đi đến bên cạnh, hơn nữa còn nắm lấy cổ tay nàng.
Phản ứng của nàng cũng không chậm, xoay mạnh người qua, theo bản năng chuẩn bị mở miệng hỏi "Là ai".
Nhưng người tới cũng không cho nàng có cơ hội này, khi thân thể nàng chuyển động cũng xê dịch theo hai bước, sau đó duỗi tay ra vòng lên từ phía sau gáy nàng, không khách khí gắt gao che lại miệng nàng, ở bên tai Như Thương nhỏ giọng nói:
"Đừng sợ, là ta!"
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Tần Như Thương ngây ngốc ngay tại chỗ.
Giọng nói này nàng chỉ nghe qua một lần, ngay tại ngày hôm qua, chỉ hai chữ mà thôi nhưng nàng nhớ được rất rõ ràng.
Người đang muốn giãy giụa cũng tự nguyện buông tha, rồi sau đó khoát khoát tay, ý bảo nàng sẽ không kêu nữa.
Tay che miệng lập tức để xuống, Như Thương quay người nhìn lại, quả nhiên là Cô Độc Chứng.
Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, đối phương khoát tay, sau đó lại nắm cổ tay Như Thương, trầm giọng nói:
"Đi theo ta!" Nói xong, nhanh chóng lôi kéo Như Thương men theo con đường nhỏ bên cạnh chạy đi.
Tần Như Thương cảm thấy nàng bây giờ thật kỳ quái, từ khi gặp phải Cô Độc Chứng, rất nhiều lần nàng đều làm chuyện không theo nguyên tắc.
Nói thí dụ như ngày hôm qua, lại nói thí dụ như hiện tại.
Nàng vốn không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, thậm chí so với người bình thường nàng còn muốn đa nghi hơn.