"Là ngươi cứu ta!" Nàng lại nghiêng đầu nhìn hắn: "Bởi vì ngươi đã từng bị ngâm trong loại dược này mà ngươi vẫn còn sống, cho nên rắn sợ máu của ngươi, vì vậy ngươi lấy máu nhiễm lên ta để cứu ta một mạng!"
Cô Độc Chứng hất mặt, liếc mắt nhìn sang nàng một cái, bộ mặt y như cũ không chút biểu tình, nhưng vẫn nói:
"Ngươi biết được thật không ít"
Không đợi Tần Như Thương lên tiếng, hắn lại chủ động nói tiếp:
"Hàng năm Vương Hậu thọ yến cũng chính là lúc đưa người vào bồn. Tây Dạ ít người, bọn họ không thể để cho người nhà mình chịu chết, vì vậy liền mượn đội múa làm lý do đi Trung Nguyên chọn người. Ngoại trừ ngâm trong nước thuốc kia, những người này còn phải chọn ra một nữ tử giao cho thần rắn hưởng dụng. Loại rắn đó thích màu đỏ, cho nên người được chọn để dâng thần cũng phải mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm."
"Ta..." Nàng rất muốn nói "mẹ kiếp", nhưng vì ở trước mặt Cô Độc Chứng nàng nói không nên lời, buộc lòng phải chuyển thành: "Ta buồn bực."
Cô Độc Chứng nhếch nhẹ khóe miệng, Như Thương hiểu được có thể là hắn muốn cười, nhưng bởi vì thật sự đã quá lâu không có làm ra vẻ mặt đó, cho nên dù khóe miệng khẽ động, cũng không biết phải cong lên hướng nào.
"Tây Dạ Vương là người hèn nhát!" Nàng cười nhạo đối phương:"Làm hoàng đế mà lại bất lực như vậy! Nhưng Vương Hậu làm rất đúng, nam nhân của mình thì phải trông giữ, dựa vào cái gì mà cùng người khác chia sẻ!"
Lý luận của nàng Cô Độc Chứng nghe cũng không hiểu được mấy, nhưng hắn sẽ không hỏi, chỉ là nói:
"Vương Hậu so với Tây Dạ Vương phải lớn hơn đến ba tuổi, vốn là biểu tỷ của hắn. Tây Dạ Quốc sở dĩ cung phụng thần rắn, đều là chủ ý Vương Hậu. Bởi vì nàng thông hiểu điều khiển rắn, cũng hiểu biết phối hợp chế tạo nước thuốc. Tất cả rắn ở trong cung này đều do Vương Hậu nuôi, ngoại trừ bảo vệ Tây Dạ mọi nơi bình an, còn có rất nhiều hình phạt tàn khốc từ trước đến nay đều do rắn làm ra."
Lời của Cô Độc Chứng làm Như Thương nhớ đến câu ở cửa miệng những người Tây Dạ thường hay nói: Ném vào trong hầm đất cho rắn ăn!
Vương Hậu Tây Dạ thật sự là sử dụng loại động vật này đến cực hạn.
"Ta quen thuộc cũng không bằng Vương Hậu." Cô Độc Chứng lại lên tiếng: "Đời này Vương Hậu dường như chỉ vì trông chừng nam nhân của mình mà sinh tồn, từng nơi hẻo lánh trong Vương Cung này đều có tai mắt của nàng. Nhưng vì sao nàng phải bố trí nhiều tai mắt như vậy, chính là vì đề phòng Tây Dạ Vương và nữ nhân khác vụng trộm gặp nhau, thậm chí ngay cả trấn quốc quân (quân đội giữ nước) cũng được Tây Dạ Vương giao cho nàng nắm giữ."
Lời Cô Độc Chứng vừa dứt, thật lâu Tần Như Thương cũng không có tiếp lời. Ngược lại có phần kinh ngạc nhìn về phía hắn, sau đó ở trong lòng lặng lẽ tính toán, lời vừa rồi Cô Độc Chứng nói tổng cộng có bao nhiêu chữ.
Không quan tâm tới ánh mắt ngây ngốc của Tần Như Thương, Cô Độc Chứng lại tự mình nói tiếp lời vừa rồi:
"Từng có một nữ nhân được Vương mang đến trong phòng tối vụng trộm, đó là một gian phòng tối được đóng kín vô cùng tốt, tuyệt đối không ai vào được, nhưng vẫn bị tai mắt nhìn thấy báo cho Vương Hậu. Vương Hậu dẫn người tìm đến nhưng không vào được, liền thả một con rắn độc đi vào, Tây Dạ Vương buộc phải ở trước mặt nàng để cho nữ nhân kia bị cắn chết!"
"Vậy còn Tây Dạ Vương?" Đối với rắn Tây Dạ, Như Thương luôn thấy kỳ quái, nói thí dụ như vừa rồi ở trong Hoan Hỉ điện, rắn vàng to kia muốn ăn nàng, nhưng với những người khác ở chung quanh thì thờ ơ.
Sau đó lại ăn tỳ nữ từ bên ngoài đi vào, nhóm đại thần đang quỳ lạy ở bên cạnh, nhưng ngay cả ngửi nó cũng không hề ngửi lấy một cái.
"Vì sao nó chỉ cắn nữ nhân kia mà không cắn Tây Dạ Vương?" Nàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, chờ mong Cô Độc Chứng giải thích.
Cô Độc Chứng không để nàng thất vọng, giải thích về chuyện này càng thêm rõ ràng.
Hắn nói:
"Bởi vì mỗi ngày Vương Thượng và Vương Hậu đều uống một loại thuốc dùng người sống ngâm trong nước chế tạo ra, uống thứ này vào, toàn bộ rắn sẽ không cắn bọn họ. Bọn hạ nhân cũng chỉ có tại thời điểm cần thiết mới uống một chén."
Lời tuy ngắn, nhưng Như Thương cũng hiểu được.
Hóa ra, mọi người đến dự tiệc ở Hoan Hỉ điện, trước đó đã uống qua loại nước thuốc người sống, tỳ nữ đi vào sau đó rõ ràng là không có uống, cho nên lúc rắn cắn nàng, hai lần ở dưới tình huống bỏ chạy cầu cứu vẫn không có kết quả.