"Vương Hậu còn có một bản lãnh." Cô Độc Chứng tiếp tục lên tiếng: "Ngoại trừ độc dược phòng ngừa rắn ra, nàng còn có thể điều chế một loại dược vật rất đặc biệt. Loại dược vật này ăn vào giúp cho người ta kéo dài tuổi thọ! Ngươi thấy nàng với Tây Dạ Vương còn trẻ tuổi như thế, nhưng trên thực tế đã hơn bốn mươi tuổi!"
Cô Độc Chứng không ngừng nói rất nhiều chuyện, Tần Như Thương tiếp nhận mỗi chữ mỗi câu vào trong đầu, sau đó nhanh chóng tiêu hóa.
Cuối cùng nàng đưa ra kết luận:
"Thì ra Tây Dạ Vương đối với Vương Hậu ngoại trừ tình yêu ra, nhiều hơn nữa chính là kiêng kỵ."
Cô Độc Chứng không có tán thành cũng không phản bác, người lại khôi phục hoàn toàn trạng thái thản nhiên.
Trừ ra chạy, cũng không nói thêm một câu.
Đáng tiếc hai người vòng quanh hơn phân nửa Vương Cung, không có chỗ nào mà truy binh không bỏ qua.
Như Thương có chút tức giận, hỏi thẳng:
"Có thể tìm chỗ nào trốn nhanh lên một chút hay không? Hai chúng ta không đối phó được nhiều người như vậy!"
Lời vừa nói xong, bước chân của Cô Độc Chứng bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng không kịp phòng bị, đang chạy đi rất nhanh, lại bị đối phương chặn ngang kéo cho trở về.
Tần Như Thương vô cùng buồn bực, cho đến bây giờ nàng vẫn chuyên quyền độc đoán, cho dù ở bộ binh không quân cùng lúc tập kích tiêu diệt trên chiến trường cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
Tính chất nàng vốn bình tĩnh lạnh lùng, thế nào vừa gặp phải Cô Độc Chứng này, đã làm cho một người lạnh nhạt thờ ơ càng ngày... càng ngày tỏ ra nôn nóng đây?
Lúc này đã chạy đến một ngã ba đường, trước mặt có hai con đường, một bên hướng đông, một bên hướng tây.
Tần Như Thương nhìn Cô Độc Chứng, cũng không vội hỏi, mà chờ hắn tự nói.
Cô Độc Chứng chỉ chỉ hướng tây, nàng nhìn theo ngón tay, thì thấy cách đó không xa, bên kia có một tòa tháp lâu ba tầng, toàn bộ được xây dựng bằng đá rất lớn.(tháp lâu là tòa nhà hình tháp)
Không đợi cho nàng nhìn kỹ, tay Cô Độc Chứng lại lệch qua chỉ về hướng đông.
Như Thương lại nhìn đến, phát hiện cuối đường bên kia có một hang đá rộng lớn phủ kín cả con đường.
Thạch động thật lớn, như một miệng giếng cạn đứng thẳng đối diện, sâu không thấy đáy, tựa như có thể cắn nuốt luôn một người bình thường.
"Là ngươi cứu ta!" Nàng lại nghiêng đầu nhìn hắn: "Bởi vì ngươi đã từng bị ngâm trong loại dược này mà ngươi vẫn còn sống, cho nên rắn sợ máu của ngươi, vì vậy ngươi lấy máu nhiễm lên ta để cứu ta một mạng!"
Cô Độc Chứng hất mặt, liếc mắt nhìn sang nàng một cái, bộ mặt y như cũ không chút biểu tình, nhưng vẫn nói:
"Ngươi biết được thật không ít"
Không đợi Tần Như Thương lên tiếng, hắn lại chủ động nói tiếp:
"Hàng năm Vương Hậu thọ yến cũng chính là lúc đưa người vào bồn. Tây Dạ ít người, bọn họ không thể để cho người nhà mình chịu chết, vì vậy liền mượn đội múa làm lý do đi Trung Nguyên chọn người. Ngoại trừ ngâm trong nước thuốc kia, những người này còn phải chọn ra một nữ tử giao cho thần rắn hưởng dụng. Loại rắn đó thích màu đỏ, cho nên người được chọn để dâng thần cũng phải mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm."
"Ta..." Nàng rất muốn nói "mẹ kiếp", nhưng vì ở trước mặt Cô Độc Chứng nàng nói không nên lời, buộc lòng phải chuyển thành: "Ta buồn bực."
Cô Độc Chứng nhếch nhẹ khóe miệng, Như Thương hiểu được có thể là hắn muốn cười, nhưng bởi vì thật sự đã quá lâu không có làm ra vẻ mặt đó, cho nên dù khóe miệng khẽ động, cũng không biết phải cong lên hướng nào.
"Tây Dạ Vương là người hèn nhát!" Nàng cười nhạo đối phương:"Làm hoàng đế mà lại bất lực như vậy! Nhưng Vương Hậu làm rất đúng, nam nhân của mình thì phải trông giữ, dựa vào cái gì mà cùng người khác chia sẻ!"
Lý luận của nàng Cô Độc Chứng nghe cũng không hiểu được mấy, nhưng hắn sẽ không hỏi, chỉ là nói:
"Vương Hậu so với Tây Dạ Vương phải lớn hơn đến ba tuổi, vốn là biểu tỷ của hắn. Tây Dạ Quốc sở dĩ cung phụng thần rắn, đều là chủ ý Vương Hậu. Bởi vì nàng thông hiểu điều khiển rắn, cũng hiểu biết phối hợp chế tạo nước thuốc. Tất cả rắn ở trong cung này đều do Vương Hậu nuôi, ngoại trừ bảo vệ Tây Dạ mọi nơi bình an, còn có rất nhiều hình phạt tàn khốc từ trước đến nay đều do rắn làm ra."
Lời của Cô Độc Chứng làm Như Thương nhớ đến câu ở cửa miệng những người Tây Dạ thường hay nói: Ném vào trong hầm đất cho rắn ăn!
Vương Hậu Tây Dạ thật sự là sử dụng loại động vật này đến cực hạn.