"Có hai con đường, tự ngươi chọn." Cô Độc Chứng nói: "Một là nơi đó…", lại chỉ hướng tháp lâu: "Bên trong là người."
"Hai là bên kia…", lại chỉ hướng thạch động: "Bên trong tất cả đều là rắn."
Trong lúc hắn nói chuyện, biển người truy binh sau lưng đã tìm đến, tiếng kêu la chém giết càng lúc càng lớn.
Như Thương trừng mắt nhìn hắn, kèm theo chút tức giận nói:
"Không phải rắn không cắn ngươi sao! Tại sao không trực tiếp chạy đi vào!"
Cô Độc Chứng buông tay:
"Đúng là không cắn ta, nhưng nếu như bọn lính đã uống hết chén thuốc, thì rắn kia cũng sẽ không cắn bọn họ. Cho nên vào nơi đó chẳng khác nào với tự tìm đường chết."
"Vậy thì đi bên kia!"
Lời nói Như Thương đổi lấy đôi lông mày Cô Độc Chứng nhíu chặt lại một chỗ, nàng nghi ngờ:
"Tòa tháp lâu có người rất nguy hiểm?"
"Ừm." Cô Độc Chứng gật đầu, lời ngay nói thật.
"Vậy ngươi trở về đi!" Nàng hất ra cổ tay bị nắm giữ: "Ta không muốn liên lụy ngươi."
Dứt lời, liền xoay người đi về hướng tây chạy đến tòa tháp lâu bên cạnh.
Tóc độ rất nhanh, vừa thấy nhoáng lên một cái đã chạy đi đến hơn mười thước.
Cô Độc Chứng vẫn đứng im lặng tại chỗ nhìn một hồi lâu, cho đến khi có hai người trong nhóm truy binh trước đó đến bên cạnh hắn, bất thình lình lúc này ra tay, dùng tư thế sét đánh vặn gảy cổ của hai người kia.
Sau đó không chần chờ đuổi theo bóng lưng Tần Như Thương, cũng hướng bên trong tòa tháp lâu vọt tới.
Truy binh phía sau kỳ quái, lúc nhìn đến bọn họ song song đi vào tòa tháp lâu, khí thế vốn hùng hổ chết không buông tha, trong phút chốc lập tức buông lỏng ra.
Tất cả mọi người dừng chân ngơ ngác nhìn hai người đi ở phía trước.
Khi Tần Như Thương quay đầu lại, ngoại trừ nhìn thấy Cô Độc Chứng đang đuổi theo, thì còn thấy được một đám binh lính như là đang nhìn quái vật.
Loại cảm giác này cũng giống như lúc rắn vàng to muốn ăn sạch nàng, nghĩ muốn ăn nhưng rồi lại có phần sợ hãi.
Bỏ đi thì luyến tiếc, cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chữ không cam lòng viết đầy mặt.
"Vương Hậu còn có một bản lãnh." Cô Độc Chứng tiếp tục lên tiếng: "Ngoại trừ độc dược phòng ngừa rắn ra, nàng còn có thể điều chế một loại dược vật rất đặc biệt. Loại dược vật này ăn vào giúp cho người ta kéo dài tuổi thọ! Ngươi thấy nàng với Tây Dạ Vương còn trẻ tuổi như thế, nhưng trên thực tế đã hơn bốn mươi tuổi!"
Cô Độc Chứng không ngừng nói rất nhiều chuyện, Tần Như Thương tiếp nhận mỗi chữ mỗi câu vào trong đầu, sau đó nhanh chóng tiêu hóa.
Cuối cùng nàng đưa ra kết luận:
"Thì ra Tây Dạ Vương đối với Vương Hậu ngoại trừ tình yêu ra, nhiều hơn nữa chính là kiêng kỵ."
Cô Độc Chứng không có tán thành cũng không phản bác, người lại khôi phục hoàn toàn trạng thái thản nhiên.
Trừ ra chạy, cũng không nói thêm một câu.
Đáng tiếc hai người vòng quanh hơn phân nửa Vương Cung, không có chỗ nào mà truy binh không bỏ qua.
Như Thương có chút tức giận, hỏi thẳng:
"Có thể tìm chỗ nào trốn nhanh lên một chút hay không? Hai chúng ta không đối phó được nhiều người như vậy!"
Lời vừa nói xong, bước chân của Cô Độc Chứng bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng không kịp phòng bị, đang chạy đi rất nhanh, lại bị đối phương chặn ngang kéo cho trở về.
Tần Như Thương vô cùng buồn bực, cho đến bây giờ nàng vẫn chuyên quyền độc đoán, cho dù ở bộ binh không quân cùng lúc tập kích tiêu diệt trên chiến trường cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
Tính chất nàng vốn bình tĩnh lạnh lùng, thế nào vừa gặp phải Cô Độc Chứng này, đã làm cho một người lạnh nhạt thờ ơ càng ngày... càng ngày tỏ ra nôn nóng đây?
Lúc này đã chạy đến một ngã ba đường, trước mặt có hai con đường, một bên hướng đông, một bên hướng tây.
Tần Như Thương nhìn Cô Độc Chứng, cũng không vội hỏi, mà chờ hắn tự nói.
Cô Độc Chứng chỉ chỉ hướng tây, nàng nhìn theo ngón tay, thì thấy cách đó không xa, bên kia có một tòa tháp lâu ba tầng, toàn bộ được xây dựng bằng đá rất lớn.(tháp lâu là tòa nhà hình tháp)
Không đợi cho nàng nhìn kỹ, tay Cô Độc Chứng lại lệch qua chỉ về hướng đông.
Như Thương lại nhìn đến, phát hiện cuối đường bên kia có một hang đá rộng lớn phủ kín cả con đường.
Thạch động thật lớn, như một miệng giếng cạn đứng thẳng đối diện, sâu không thấy đáy, tựa như có thể cắn nuốt luôn một người bình thường.