"Ngơ ngẩn làm gì." Cô Độc Chứng đã đến trước mặt, hắn nhìn về phía Như Thương rồi chỉ chỉ cửa vào tòa tháp lâu nói: "Còn không mau đi vào!"
Lúc này nàng mới xoay người lại, nhìn tòa tháp lâu thêm lần nữa.
Đúng là đi vào, nói dễ hơn làm.
Bên ngoài tòa tháp là một cửa đá khổng lồ, chẳng những cửa nặng đến ngàn cân, mà ở mặt ngoài còn đặt thêm một cái khóa thật lớn.
Nhóm truy binh phía sau mặc dù không giống trước như kẻ điên đuổi giết nàng, nhưng cũng không có lui về sau.
Hiện tại thấy hai người nàng đứng ở trước cửa đá không vào được, những người đó liền tăng thêm can đảm, từng bước một từ từ đi về phía trước.
Tốc độ rất nhanh… Không khác gì ốc sên bò.
Tần Như Thương không biết bọn họ đang sợ cái gì, bên trong tháp lâu nếu là người, thì người đó có năng lực kinh khủng như thế nào?
Cô Độc Chứng thấy nàng ngẩn người nhìn cửa lớn, cũng không nói thêm gì, tự mình đi lên trước, đến dưới chân tòa tháp đột nhiên nhún người nhảy một cái, lập tức liền chạy đến vị trí giữa tầng một và tầng hai.
Như Thương ngẩng đầu nhìn, thấy hắn sử dụng cũng không phải khinh công, chiêu thức với sức lực người này so với nàng không sai biệt lắm, đều thuộc loại tác phong cứng rắn.
Loại khinh công có thân pháp phóng khoáng tự nhiên này, nàng vẫn luôn cảm thấy người như Tiêu Phương mới thích hợp sử dụng, nếu để cho nàng phát huy, thật là có chút quái dị.
Cô Độc Chứng vẫn tự mình bò lên trên, tốc độ cực nhanh, chỉ cần nhắm chừng có chỗ là chân có thể mượn lực vọt lên.
Nàng cũng không nán lại, học bộ dáng của hắn nhảy lên theo.
Đi lên tòa tháp ba tầng cũng không tính là cao, chỉ là ở trên cùng có một đoạn nhỏ được mài vô cùng nhẵn bóng, còn là hình trụ vòng tròn, căn bản không có chỗ đạp chân.
Cô Độc Chứng lên tới đây cũng dừng lại, chờ lúc Tần Như Thương đứng ở bên cạnh thì chỉ chỉ bả vai của mình, lại chỉ trên đỉnh cao nhất của tòa tháp.
Ý tứ chính là để Như Thương đạp trên vai hắn mà nhảy lên!
Như Thương nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi hắn thật sự có cần thiết?
Thấy hắn gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, hạ thấp người xuống, một nửa hai chân ở dưới gập lại đột nhiên phát lực, nhảy vọt lên, đồng thời chân trái giẫm nhẹ xuống đầu vai Cô Độc Chứng.
"Có hai con đường, tự ngươi chọn." Cô Độc Chứng nói: "Một là nơi đó…", lại chỉ hướng tháp lâu: "Bên trong là người."
"Hai là bên kia…", lại chỉ hướng thạch động: "Bên trong tất cả đều là rắn."
Trong lúc hắn nói chuyện, biển người truy binh sau lưng đã tìm đến, tiếng kêu la chém giết càng lúc càng lớn.
Như Thương trừng mắt nhìn hắn, kèm theo chút tức giận nói:
"Không phải rắn không cắn ngươi sao! Tại sao không trực tiếp chạy đi vào!"
Cô Độc Chứng buông tay:
"Đúng là không cắn ta, nhưng nếu như bọn lính đã uống hết chén thuốc, thì rắn kia cũng sẽ không cắn bọn họ. Cho nên vào nơi đó chẳng khác nào với tự tìm đường chết."
"Vậy thì đi bên kia!"
Lời nói Như Thương đổi lấy đôi lông mày Cô Độc Chứng nhíu chặt lại một chỗ, nàng nghi ngờ:
"Tòa tháp lâu có người rất nguy hiểm?"
"Ừm." Cô Độc Chứng gật đầu, lời ngay nói thật.
"Vậy ngươi trở về đi!" Nàng hất ra cổ tay bị nắm giữ: "Ta không muốn liên lụy ngươi."
Dứt lời, liền xoay người đi về hướng tây chạy đến tòa tháp lâu bên cạnh.
Tóc độ rất nhanh, vừa thấy nhoáng lên một cái đã chạy đi đến hơn mười thước.
Cô Độc Chứng vẫn đứng im lặng tại chỗ nhìn một hồi lâu, cho đến khi có hai người trong nhóm truy binh trước đó đến bên cạnh hắn, bất thình lình lúc này ra tay, dùng tư thế sét đánh vặn gảy cổ của hai người kia.
Sau đó không chần chờ đuổi theo bóng lưng Tần Như Thương, cũng hướng bên trong tòa tháp lâu vọt tới.
Truy binh phía sau kỳ quái, lúc nhìn đến bọn họ song song đi vào tòa tháp lâu, khí thế vốn hùng hổ chết không buông tha, trong phút chốc lập tức buông lỏng ra.
Tất cả mọi người dừng chân ngơ ngác nhìn hai người đi ở phía trước.
Khi Tần Như Thương quay đầu lại, ngoại trừ nhìn thấy Cô Độc Chứng đang đuổi theo, thì còn thấy được một đám binh lính như là đang nhìn quái vật.
Loại cảm giác này cũng giống như lúc rắn vàng to muốn ăn sạch nàng, nghĩ muốn ăn nhưng rồi lại có phần sợ hãi.
Bỏ đi thì luyến tiếc, cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chữ không cam lòng viết đầy mặt.