Mượn chút lực này xoay người nhảy lên, trong chớp mắt đã dễ dàng đến được đỉnh cao nhất của tòa tháp lâu.
Đỉnh tháp này cũng không phải nhọn, mà được tạo dáng như một quả cầu hình tròn.
Thân đỉnh cột nhờ vào đá được mài bóng loáng mà trở thành hình cầu tròn, còn có một cánh cửa thông gió nho nhỏ.
Như Thương mở ra cửa thông gió, sau đó cho hai chân luồn vào trước, người lập tức treo ngược xuống, đưa hai tay duỗi về phía Cô Độc Chứng.
Cô Độc Chứng cũng không khách khí, với tay về phía trước nắm chặt, mượn sức từ Như Thương nhún người nhảy lên, rất nhanh đã lên tới đỉnh tháp.
Thấy hắn đi lên, Như Thương chỉ vào cánh cửa thông gió, nhìn hắn hỏi:
"Nhảy vào đi?"
Cô Độc Chứng gật đầu.
Nàng không nói hai lời, vươn người theo cánh cửa thông gió liền nhảy vào bên trong tháp.
Cô Độc Chứng theo sát phía sau cũng nhảy vào, Như Thương đoán khoảng cách đại khái cũng không tới năm thước, nàng đã từ đỉnh tháp nhảy tới mặt đất.
Ngay sau đó lại có một tiếng động nhẹ nhàng rơi xuống đất, không cần suy nghĩ cũng biết đó là Cô Độc Chứng.
"Sao tòa tháp này lại giống như là cấm địa." Như Thương đứng lên nhìn ngó chung quanh, muốn bước lên phía trước một bước, nhưng dưới chân lại đạp phải tay áo thật dài.
Móng tay của nàng so với mũi dao nhọn còn nhanh hơn, trong nháy mắt hai mảnh tay áo dài đỏ thẫm cùng nhau bị chặt đứt.
Trên tay áo không còn trói buộc, người hành động cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Tần Như Thương phát hiện không gian tầng này rất nhỏ, nhưng vì có cửa thông gió nên cũng vô cùng sáng sủa.
Rất nhanh nàng lại phát hiện, thật ra thì tháp lâu này căn bản không có tầng thứ ba, bộ phận đỉnh đầu chỉ là quả cầu hình tròn thật lớn rỗng ruột.
Đối diện trước mặt có cầu thang, nhìn xuống dưới lại thấy một cái hang động tối mịt, chứng tỏ không có bất kỳ công cụ gì để chiếu sáng.
"Cho dù là cấm địa cũng phải xông vào thôi!" Nàng tự nói: "Dù sao cũng đã đến đây, trong một lúc không thể trở ra được, không bằng xem xét xung quanh một chút."
Nàng một mình đi xuống cầu thang, Cô Độc Chứng cũng theo sát ở phía sau, lại thuận miệng ném tới một câu:
"Không phải giống! Mà nơi này vốn chính là cấm địa."
Ngươi cũng biết nói chín chó một ngao?
"Ừm" Nàng quay đầu lại lên tiếng hỏi: "Không phải nói nơi này có người, vậy vì sao phải cấm? Chẳng lẽ..." Như Thương dừng một chút, "Chẳng lẽ là người chết?"
Nàng biết đối với Tự Miếu mà nói, thật ra tháp so với phần mộ cũng không chênh lệch nhiều lắm, hơn phân nửa đều dùng để thờ cúng hoặc cất giấu Phật Cốt, kinh Phật hoặc là di thể người xuất gia.
Nếu như tòa tháp lâu này thật sự là cấm địa, thì rất có khả năng nơi này là nơi cất giữ di thể nhân vật rất quan trọng đối với Tây Dạ.
Dường như có thể đoán được Tần Như Thương đang suy nghĩ gì, Cô Độc Chứng đi ở phía sau buồn bực ném tới một câu:
"Không phải như ngươi nghĩ!"
Nói đến đây thì hai người đã thật sự xuống đến tầng thứ ba tòa tháp.
Cầu thang có một chỗ là góc cong nhỏ, ánh sáng từ nơi cánh cửa thông gió xuyên qua hoàn toàn bị cách ly, làm cho không gian phía dưới tuyệt đối rơi vào trong bóng tối.
Đột nhiên trong một lúc mất đi ánh sáng, làm cho Tần Như Thương và Cô Độc Chứng cũng không có cách nào để thị lực lập tức khôi phục.
Hai người cùng dừng bước không đi về phía trước nữa, Như Thương sờ sờ bên cạnh, xuôi theo cửa cầu thang bên tay phải chính là vách tường, nàng dựa vào đó di chuyển lên một bước, sau đó hỏi Cô Độc Chứng:
"Vậy vì sao lúc này phải đóng cửa?" Hỏi xong, lại có chút không cam tâm hừ nhẹ: " Làm sao ngươi biết ta nghĩ đến cái gì?"
Cô Độc Chứng không quan tâm đến câu sau cùng nàng vừa hỏi, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ là ném cho nàng một đề tài.
Hắn nói:
"Ngươi cũng đã biết chín chó một ngao?"
Như Thương liền giật mình, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói:
"Biết! Truyền thuyết kể lại, khi đó có một con chó mẹ sinh ra bào thai được chín con chó nhỏ, sau đó bị nhốt trong một không gian tương đối nhỏ hẹp. Chẳng những phải cách ly với chó mẹ, mà còn chẳng được quan tâm cũng không được nuôi nấng. Sau một tháng, không gian bị đóng kín được mở ra, con nào còn sống sót, thì con kia chính là ngao."
"Ngơ ngẩn làm gì." Cô Độc Chứng đã đến trước mặt, hắn nhìn về phía Như Thương rồi chỉ chỉ cửa vào tòa tháp lâu nói: "Còn không mau đi vào!"
Lúc này nàng mới xoay người lại, nhìn tòa tháp lâu thêm lần nữa.
Đúng là đi vào, nói dễ hơn làm.
Bên ngoài tòa tháp là một cửa đá khổng lồ, chẳng những cửa nặng đến ngàn cân, mà ở mặt ngoài còn đặt thêm một cái khóa thật lớn.
Nhóm truy binh phía sau mặc dù không giống trước như kẻ điên đuổi giết nàng, nhưng cũng không có lui về sau.
Hiện tại thấy hai người nàng đứng ở trước cửa đá không vào được, những người đó liền tăng thêm can đảm, từng bước một từ từ đi về phía trước.
Tốc độ rất nhanh… Không khác gì ốc sên bò.
Tần Như Thương không biết bọn họ đang sợ cái gì, bên trong tháp lâu nếu là người, thì người đó có năng lực kinh khủng như thế nào?
Cô Độc Chứng thấy nàng ngẩn người nhìn cửa lớn, cũng không nói thêm gì, tự mình đi lên trước, đến dưới chân tòa tháp đột nhiên nhún người nhảy một cái, lập tức liền chạy đến vị trí giữa tầng một và tầng hai.
Như Thương ngẩng đầu nhìn, thấy hắn sử dụng cũng không phải khinh công, chiêu thức với sức lực người này so với nàng không sai biệt lắm, đều thuộc loại tác phong cứng rắn.
Loại khinh công có thân pháp phóng khoáng tự nhiên này, nàng vẫn luôn cảm thấy người như Tiêu Phương mới thích hợp sử dụng, nếu để cho nàng phát huy, thật là có chút quái dị.
Cô Độc Chứng vẫn tự mình bò lên trên, tốc độ cực nhanh, chỉ cần nhắm chừng có chỗ là chân có thể mượn lực vọt lên.
Nàng cũng không nán lại, học bộ dáng của hắn nhảy lên theo.
Đi lên tòa tháp ba tầng cũng không tính là cao, chỉ là ở trên cùng có một đoạn nhỏ được mài vô cùng nhẵn bóng, còn là hình trụ vòng tròn, căn bản không có chỗ đạp chân.
Cô Độc Chứng lên tới đây cũng dừng lại, chờ lúc Tần Như Thương đứng ở bên cạnh thì chỉ chỉ bả vai của mình, lại chỉ trên đỉnh cao nhất của tòa tháp.
Ý tứ chính là để Như Thương đạp trên vai hắn mà nhảy lên!
Như Thương nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi hắn thật sự có cần thiết?
Thấy hắn gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, hạ thấp người xuống, một nửa hai chân ở dưới gập lại đột nhiên phát lực, nhảy vọt lên, đồng thời chân trái giẫm nhẹ xuống đầu vai Cô Độc Chứng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mượn chút lực này xoay người nhảy lên, trong chớp mắt đã dễ dàng đến được đỉnh cao nhất của tòa tháp lâu.
Đỉnh tháp này cũng không phải nhọn, mà được tạo dáng như một quả cầu hình tròn.
Thân đỉnh cột nhờ vào đá được mài bóng loáng mà trở thành hình cầu tròn, còn có một cánh cửa thông gió nho nhỏ.
Như Thương mở ra cửa thông gió, sau đó cho hai chân luồn vào trước, người lập tức treo ngược xuống, đưa hai tay duỗi về phía Cô Độc Chứng.
Cô Độc Chứng cũng không khách khí, với tay về phía trước nắm chặt, mượn sức từ Như Thương nhún người nhảy lên, rất nhanh đã lên tới đỉnh tháp.
Thấy hắn đi lên, Như Thương chỉ vào cánh cửa thông gió, nhìn hắn hỏi:
"Nhảy vào đi?"
Cô Độc Chứng gật đầu.
Nàng không nói hai lời, vươn người theo cánh cửa thông gió liền nhảy vào bên trong tháp.
Cô Độc Chứng theo sát phía sau cũng nhảy vào, Như Thương đoán khoảng cách đại khái cũng không tới năm thước, nàng đã từ đỉnh tháp nhảy tới mặt đất.
Ngay sau đó lại có một tiếng động nhẹ nhàng rơi xuống đất, không cần suy nghĩ cũng biết đó là Cô Độc Chứng.
"Sao tòa tháp này lại giống như là cấm địa." Như Thương đứng lên nhìn ngó chung quanh, muốn bước lên phía trước một bước, nhưng dưới chân lại đạp phải tay áo thật dài.
Móng tay của nàng so với mũi dao nhọn còn nhanh hơn, trong nháy mắt hai mảnh tay áo dài đỏ thẫm cùng nhau bị chặt đứt.
Trên tay áo không còn trói buộc, người hành động cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Tần Như Thương phát hiện không gian tầng này rất nhỏ, nhưng vì có cửa thông gió nên cũng vô cùng sáng sủa.
Rất nhanh nàng lại phát hiện, thật ra thì tháp lâu này căn bản không có tầng thứ ba, bộ phận đỉnh đầu chỉ là quả cầu hình tròn thật lớn rỗng ruột.
Đối diện trước mặt có cầu thang, nhìn xuống dưới lại thấy một cái hang động tối mịt, chứng tỏ không có bất kỳ công cụ gì để chiếu sáng.
"Cho dù là cấm địa cũng phải xông vào thôi!" Nàng tự nói: "Dù sao cũng đã đến đây, trong một lúc không thể trở ra được, không bằng xem xét xung quanh một chút."
Nàng một mình đi xuống cầu thang, Cô Độc Chứng cũng theo sát ở phía sau, lại thuận miệng ném tới một câu:
"Không phải giống! Mà nơi này vốn chính là cấm địa."
Ngươi cũng biết nói chín chó một ngao?
"Ừm" Nàng quay đầu lại lên tiếng hỏi: "Không phải nói nơi này có người, vậy vì sao phải cấm? Chẳng lẽ..." Như Thương dừng một chút, "Chẳng lẽ là người chết?"
Nàng biết đối với Tự Miếu mà nói, thật ra tháp so với phần mộ cũng không chênh lệch nhiều lắm, hơn phân nửa đều dùng để thờ cúng hoặc cất giấu Phật Cốt, kinh Phật hoặc là di thể người xuất gia.
Nếu như tòa tháp lâu này thật sự là cấm địa, thì rất có khả năng nơi này là nơi cất giữ di thể nhân vật rất quan trọng đối với Tây Dạ.
Dường như có thể đoán được Tần Như Thương đang suy nghĩ gì, Cô Độc Chứng đi ở phía sau buồn bực ném tới một câu:
"Không phải như ngươi nghĩ!"
Nói đến đây thì hai người đã thật sự xuống đến tầng thứ ba tòa tháp.
Cầu thang có một chỗ là góc cong nhỏ, ánh sáng từ nơi cánh cửa thông gió xuyên qua hoàn toàn bị cách ly, làm cho không gian phía dưới tuyệt đối rơi vào trong bóng tối.
Đột nhiên trong một lúc mất đi ánh sáng, làm cho Tần Như Thương và Cô Độc Chứng cũng không có cách nào để thị lực lập tức khôi phục.
Hai người cùng dừng bước không đi về phía trước nữa, Như Thương sờ sờ bên cạnh, xuôi theo cửa cầu thang bên tay phải chính là vách tường, nàng dựa vào đó di chuyển lên một bước, sau đó hỏi Cô Độc Chứng:
"Vậy vì sao lúc này phải đóng cửa?" Hỏi xong, lại có chút không cam tâm hừ nhẹ: " Làm sao ngươi biết ta nghĩ đến cái gì?"
Cô Độc Chứng không quan tâm đến câu sau cùng nàng vừa hỏi, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ là ném cho nàng một đề tài.
Hắn nói:
"Ngươi cũng đã biết chín chó một ngao?"
Như Thương liền giật mình, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói:
"Biết! Truyền thuyết kể lại, khi đó có một con chó mẹ sinh ra bào thai được chín con chó nhỏ, sau đó bị nhốt trong một không gian tương đối nhỏ hẹp. Chẳng những phải cách ly với chó mẹ, mà còn chẳng được quan tâm cũng không được nuôi nấng. Sau một tháng, không gian bị đóng kín được mở ra, con nào còn sống sót, thì con kia chính là ngao."