"Không sai." Cô Độc Chứng cũng nhích lại gần: "Ở dưới điều kiện sinh tồn, loại này bởi vì đói khát và sợ hãi, chúng nó không thể không tranh đấu, chém giết lẫn nhau. Yếu sức, thì từng con một phải chết đi, còn mạnh thì sẽ tiếp tục sống sót. Mà những con yếu kém chết đi lại trở thành món ăn tốt trong mâm, vì sinh tồn, nó không thể không ăn huynh đệ ruột thịt.
"Đều nói một ngao thắng ba sói, ta đã từng được nhìn chúng nó chiến đấu, đâu chỉ ba sói, mười sói cũng đều vô ích." Tần Như Thương thuận miệng nói thêm, rồi sau đó lại nói: "Chuyện xưa với tòa tháp lâu này có quan hệ gì?"
"Đương nhiên là có!"
Giọng nói Cô Độc Chứng như từ âm ty truyền đến, rõ ràng mà tĩnh mịch ngay tại bên cạnh.
Nhưng rồi lại có một cảm giác biến ảo khôn lường, tựa như từ nơi rất xa rất xa theo gió mà đến, có vẻ như thần bí.
Như Thương đối với loại cảm giác này thật không dễ chịu, từ lần đầu tiên gặp mặt thái tử Đông Thục tới nay, chưa bao giờ làm cho nàng thoát khỏi quan hệ với cảm giác "thần bí".
Nàng vốn không phải là người làm chuyện dư thừa, tiếc rằng bản thân nếu muốn hoàn thành được việc thì cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của người kia, vận mệnh hai người nhất định không thể không cột chung một chỗ.
Hắn thần bí, Như Thương càng lo lắng, nghi ngờ tăng thêm một phần.
Đối với nàng mà nói, đó cũng không phải là chuyện tốt.
Lần này Cô Độc Chứng cũng không có vạch trần trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ nói tiếp theo lời lúc nãy đang nói:
"Mặc dù quan hệ không lớn, nhưng quá trình cũng không sai biệt lắm." Hắn vươn tay tùy ý chỉ chỉ về phía trước: "Nơi này không phải chín chó một ngao, mà là chín người một quỷ!"
"A!" Như Thương phát ra một câu hỏi: "Chín người một quỷ?"
"Ừm." Cô Độc Chứng không lên tiếng chỉ gật đầu, sau đó trầm mặc một lúc lâu, giống như đang nhớ lại, mà cũng giống như đang sắp xếp lại lời nói.
Không lâu sau, lại nghe được hắn nói:
"Mười hai năm trước, Vương Hậu Tây Dạ xảy ra một trận bệnh nặng, điều trị năm tháng cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại thân thể càng ngày càng tệ. Nàng cho là mình sẽ chết, vì vậy tự bản thân lựa chọn một nữ tử đưa cho Tây Dạ Vương, xem như là thay thế vị trí của nàng, cũng để giúp Tây Dạ Vương nối dõi tông đường."
Mượn chút lực này xoay người nhảy lên, trong chớp mắt đã dễ dàng đến được đỉnh cao nhất của tòa tháp lâu.
Đỉnh tháp này cũng không phải nhọn, mà được tạo dáng như một quả cầu hình tròn.
Thân đỉnh cột nhờ vào đá được mài bóng loáng mà trở thành hình cầu tròn, còn có một cánh cửa thông gió nho nhỏ.
Như Thương mở ra cửa thông gió, sau đó cho hai chân luồn vào trước, người lập tức treo ngược xuống, đưa hai tay duỗi về phía Cô Độc Chứng.
Cô Độc Chứng cũng không khách khí, với tay về phía trước nắm chặt, mượn sức từ Như Thương nhún người nhảy lên, rất nhanh đã lên tới đỉnh tháp.
Thấy hắn đi lên, Như Thương chỉ vào cánh cửa thông gió, nhìn hắn hỏi:
"Nhảy vào đi?"
Cô Độc Chứng gật đầu.
Nàng không nói hai lời, vươn người theo cánh cửa thông gió liền nhảy vào bên trong tháp.
Cô Độc Chứng theo sát phía sau cũng nhảy vào, Như Thương đoán khoảng cách đại khái cũng không tới năm thước, nàng đã từ đỉnh tháp nhảy tới mặt đất.
Ngay sau đó lại có một tiếng động nhẹ nhàng rơi xuống đất, không cần suy nghĩ cũng biết đó là Cô Độc Chứng.
"Sao tòa tháp này lại giống như là cấm địa." Như Thương đứng lên nhìn ngó chung quanh, muốn bước lên phía trước một bước, nhưng dưới chân lại đạp phải tay áo thật dài.
"Phiền phức." Nàng lẩm bẩm, nhấc cánh tay lên, dùng móng hai ngón tay hướng tay áo luân phiên cắt xé.
Móng tay của nàng so với mũi dao nhọn còn nhanh hơn, trong nháy mắt hai mảnh tay áo dài đỏ thẫm cùng nhau bị chặt đứt.
Trên tay áo không còn trói buộc, người hành động cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Tần Như Thương phát hiện không gian tầng này rất nhỏ, nhưng vì có cửa thông gió nên cũng vô cùng sáng sủa.
Rất nhanh nàng lại phát hiện, thật ra thì tháp lâu này căn bản không có tầng thứ ba, bộ phận đỉnh đầu chỉ là quả cầu hình tròn thật lớn rỗng ruột.
Đối diện trước mặt có cầu thang, nhìn xuống dưới lại thấy một cái hang động tối mịt, chứng tỏ không có bất kỳ công cụ gì để chiếu sáng.
"Cho dù là cấm địa cũng phải xông vào thôi!" Nàng tự nói: "Dù sao cũng đã đến đây, trong một lúc không thể trở ra được, không bằng xem xét xung quanh một chút."
Nàng một mình đi xuống cầu thang, Cô Độc Chứng cũng theo sát ở phía sau, lại thuận miệng ném tới một câu:
"Không phải giống! Mà nơi này vốn chính là cấm địa."
Ngươi cũng biết nói chín chó một ngao?
"Ừm" Nàng quay đầu lại lên tiếng hỏi: "Không phải nói nơi này có người, vậy vì sao phải cấm? Chẳng lẽ..." Như Thương dừng một chút, "Chẳng lẽ là người chết?"
Nàng biết đối với Tự Miếu mà nói, thật ra tháp so với phần mộ cũng không chênh lệch nhiều lắm, hơn phân nửa đều dùng để thờ cúng hoặc cất giấu Phật Cốt, kinh Phật hoặc là di thể người xuất gia.
Nếu như tòa tháp lâu này thật sự là cấm địa, thì rất có khả năng nơi này là nơi cất giữ di thể nhân vật rất quan trọng đối với Tây Dạ.
Dường như có thể đoán được Tần Như Thương đang suy nghĩ gì, Cô Độc Chứng đi ở phía sau buồn bực ném tới một câu:
"Không phải như ngươi nghĩ!"
Nói đến đây thì hai người đã thật sự xuống đến tầng thứ ba tòa tháp.
Cầu thang có một chỗ là góc cong nhỏ, ánh sáng từ nơi cánh cửa thông gió xuyên qua hoàn toàn bị cách ly, làm cho không gian phía dưới tuyệt đối rơi vào trong bóng tối.
Đột nhiên trong một lúc mất đi ánh sáng, làm cho Tần Như Thương và Cô Độc Chứng cũng không có cách nào để thị lực lập tức khôi phục.
Hai người cùng dừng bước không đi về phía trước nữa, Như Thương sờ sờ bên cạnh, xuôi theo cửa cầu thang bên tay phải chính là vách tường, nàng dựa vào đó di chuyển lên một bước, sau đó hỏi Cô Độc Chứng:
"Vậy vì sao lúc này phải đóng cửa?" Hỏi xong, lại có chút không cam tâm hừ nhẹ: " Làm sao ngươi biết ta nghĩ đến cái gì?"
Cô Độc Chứng không quan tâm đến câu sau cùng nàng vừa hỏi, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ là ném cho nàng một đề tài.
Hắn nói:
"Ngươi cũng đã biết chín chó một ngao?"
Như Thương liền giật mình, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói:
"Biết! Truyền thuyết kể lại, khi đó có một con chó mẹ sinh ra bào thai được chín con chó nhỏ, sau đó bị nhốt trong một không gian tương đối nhỏ hẹp. Chẳng những phải cách ly với chó mẹ, mà còn chẳng được quan tâm cũng không được nuôi nấng. Sau một tháng, không gian bị đóng kín được mở ra, con nào còn sống sót, thì con kia chính là ngao."