"Không lâu sau, nữ tử kia mang thai. Kỳ tích chính là, cùng với bụng nữ tử đó càng ngày càng lớn, bệnh của Vương Hậu như lại dần dần tốt lên."
"Nàng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng nữ tử mang đến cho nàng hy vọng sống sót, vì vậy phá lệ cũ đáp ứng để cho nữ nhân kia sanh ra đứa bé. Phải biết rằng, ở Tây Dạ Quốc căn bản là không có khả năng có chuyện này. Đừng nói đến khiến cho nữ nhân mang thai, cho dù bình thường Tây Dạ Vương nhìn ai liếc mắt một cái, chỉ cần truyền đến tai Vương Hậu, nữ nhân kia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."
"Sau đó thì sao?" Tần Như Thương đối với chuyện xưa này sinh ra tò mò, trực giác nói cho nàng biết, chuyện xưa này kết cục nhất định hết sức tàn nhẫn, nhưng mà không dừng lại được ham muốn, muốn được nghe tiếp.
"Chuyện về sau không ai có thể tưởng tượng được! Nữ nhân kia mang thai thẳng đến mười sáu tháng, bụng lớn đến nỗi ngay cả bước đi cũng không đi được, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường."
"Rốt cuộc ở tháng mười bảy vào ngày thứ chín thì chuyển dạ, một hơi sanh ra chín hài tử, tất cả đều là nam hài. Vương Hậu cho là yêu nghiệt, ra lệnh mang nữ tử vừa mới sinh tới quỷ môn quan treo lên xử tử, chín hài tử kia cũng nhốt vào trong Tháp Trấn Yêu."
Nghe đến đây, Tần Như Thương "Ách" một tiếng, không có ý nghĩa gì, như là cảm thán. Sau đó tiếp lời, nói:
"Hóa ra chúng ta nhảy vào chỗ này là Tháp Trấn Yêu..."
"Ừm." Cũng chỉ trả lời một tiếng, Cô Độc Chứng lại nói: "Sau khi chín hài tử bị nhốt, Vương Hậu chỉ cho bọn hạ nhân để vào trong tháp một thùng sữa lạc đà, tiếp theo bỏ mặc cho chúng tự sinh tự diệt, cũng không cho ai đến xem. Ngay cả Tây Dạ Vương cũng không thể gặp thân sinh cốt nhục của mình."
"Cứ như vậy trải qua suốt ba mươi ngày. Cuối cùng Vương Hậu hạ lệnh mở ra Tháp Trấn Yêu, thì phát hiện chín hài tử cũng không có chết toàn bộ, mà còn một hài tử sống. Một thùng sữa lạc đà này đối với hài nhi mà nói một chút cũng không thể dùng, hài nhi không đứng được, thùng sữa lại quá cao, cho dù sữa để ở chỗ nào, vẫn chắc chắn sẽ bị đói mà chết."
"Không sai." Cô Độc Chứng cũng nhích lại gần: "Ở dưới điều kiện sinh tồn, loại này bởi vì đói khát và sợ hãi, chúng nó không thể không tranh đấu, chém giết lẫn nhau. Yếu sức, thì từng con một phải chết đi, còn mạnh thì sẽ tiếp tục sống sót. Mà những con yếu kém chết đi lại trở thành món ăn tốt trong mâm, vì sinh tồn, nó không thể không ăn huynh đệ ruột thịt.
"Đều nói một ngao thắng ba sói, ta đã từng được nhìn chúng nó chiến đấu, đâu chỉ ba sói, mười sói cũng đều vô ích." Tần Như Thương thuận miệng nói thêm, rồi sau đó lại nói: "Chuyện xưa với tòa tháp lâu này có quan hệ gì?"
"Đương nhiên là có!"
Giọng nói Cô Độc Chứng như từ âm ty truyền đến, rõ ràng mà tĩnh mịch ngay tại bên cạnh.
Nhưng rồi lại có một cảm giác biến ảo khôn lường, tựa như từ nơi rất xa rất xa theo gió mà đến, có vẻ như thần bí.
Như Thương đối với loại cảm giác này thật không dễ chịu, từ lần đầu tiên gặp mặt thái tử Đông Thục tới nay, chưa bao giờ làm cho nàng thoát khỏi quan hệ với cảm giác "thần bí".
Nàng vốn không phải là người làm chuyện dư thừa, tiếc rằng bản thân nếu muốn hoàn thành được việc thì cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của người kia, vận mệnh hai người nhất định không thể không cột chung một chỗ.
Hắn thần bí, Như Thương càng lo lắng, nghi ngờ tăng thêm một phần.
Đối với nàng mà nói, đó cũng không phải là chuyện tốt.
Lần này Cô Độc Chứng cũng không có vạch trần trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ nói tiếp theo lời lúc nãy đang nói:
"Mặc dù quan hệ không lớn, nhưng quá trình cũng không sai biệt lắm." Hắn vươn tay tùy ý chỉ chỉ về phía trước: "Nơi này không phải chín chó một ngao, mà là chín người một quỷ!"
"A!" Như Thương phát ra một câu hỏi: "Chín người một quỷ?"
"Ừm." Cô Độc Chứng không lên tiếng chỉ gật đầu, sau đó trầm mặc một lúc lâu, giống như đang nhớ lại, mà cũng giống như đang sắp xếp lại lời nói.
Không lâu sau, lại nghe được hắn nói:
"Mười hai năm trước, Vương Hậu Tây Dạ xảy ra một trận bệnh nặng, điều trị năm tháng cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại thân thể càng ngày càng tệ. Nàng cho là mình sẽ chết, vì vậy tự bản thân lựa chọn một nữ tử đưa cho Tây Dạ Vương, xem như là thay thế vị trí của nàng, cũng để giúp Tây Dạ Vương nối dõi tông đường."