"Về phần hài tử kia, lại không biết vì sao, hài nhi vừa mới sinh tròn một tháng lại có thể tự xoay trở mình bò sát. Chẳng qua hắn không uống sữa mà vẫn còn sống, là bởi vì hắn cắn xé thân thể các huynh đệ, dựa vào uống máu hài tử chết mới duy trì được mạng sống.
Câu chuyện Cô Độc Chứng kể lại máu tươi đầm đìa, Như Thương nghe qua dường như cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh và xác chết mục nát thối rửa ở trong không khí.
Theo bản năng xoa xoa cái mũi, muốn mượn động tác này làm mùi vị đó vứt đi, nhưng thử vài lần, lại phát hiện căn bản vô dụng.
Nàng bắt đầu hoài nghi, tính chất vốn dĩ không phải thần kinh tạo thành cảm giác ngửi thấy, mà loại mùi vị xác chết thối rửa này hình như là chân thật tồn tại.
Có lẽ vô số thi thể đã từng bị gặm cắn đang nằm ở trong bóng tối xung quanh nàng.
Lời Cô Độc Chứng còn chưa nói hết:
"Mọi người nói hài tử kia là yêu quái, Vương Hậu không tin, ở trên cánh tay hài tử vẽ ra một cái ký hiệu, sau đó đuổi trở về Tháp Trấn Yêu. Từ ngày đó bắt đầu liền căn cứ theo tuổi của hài tử này, liên tục đưa vào bên trong người sống bằng tuổi, như vậy mười năm, kết quả cũng chỉ có một hài tử còn sống. Mọi người truyền nhau kể lại, hài tử trong tháp này đã không thể coi như người, mà là quỷ! Hắn dựa vào uống máu ăn thịt người lớn lên, toàn thân trên dưới đều là mùi của người chết, ngay cả Diêm Vương cũng sẽ không thu người như vậy!"
Cô Độc Chứng nói đến đây, rốt cuộc chấm dứt.
Sau đó thân thể từ từ hạ xuống ngồi hẳn trên mặt đất.
Như Thương vẫn còn rất nhiều thắc mắc, hiện tại cũng không nên không biết xấu hổ mà đuổi theo mở miệng hỏi.
Bởi vì Cô Độc Chứng đã ngửa đầu trên cánh tay dựa vào phía sau tường, tuy rằng không thấy rõ lắm trạng thái của hắn như thế nào, nhưng Như Thương cảm thấy người này nhất định là đang nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng mà, vốn là người yêu thích ngủ hơn người yêu cuộc sống, hắn đã nói lâu như vậy rồi, cũng nên để cho hắn nghỉ ngơi một chút.
"Không lâu sau, nữ tử kia mang thai. Kỳ tích chính là, cùng với bụng nữ tử đó càng ngày càng lớn, bệnh của Vương Hậu như lại dần dần tốt lên."
"Nàng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng nữ tử mang đến cho nàng hy vọng sống sót, vì vậy phá lệ cũ đáp ứng để cho nữ nhân kia sanh ra đứa bé. Phải biết rằng, ở Tây Dạ Quốc căn bản là không có khả năng có chuyện này. Đừng nói đến khiến cho nữ nhân mang thai, cho dù bình thường Tây Dạ Vương nhìn ai liếc mắt một cái, chỉ cần truyền đến tai Vương Hậu, nữ nhân kia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."
"Sau đó thì sao?" Tần Như Thương đối với chuyện xưa này sinh ra tò mò, trực giác nói cho nàng biết, chuyện xưa này kết cục nhất định hết sức tàn nhẫn, nhưng mà không dừng lại được ham muốn, muốn được nghe tiếp.
"Chuyện về sau không ai có thể tưởng tượng được! Nữ nhân kia mang thai thẳng đến mười sáu tháng, bụng lớn đến nỗi ngay cả bước đi cũng không đi được, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường."
"Rốt cuộc ở tháng mười bảy vào ngày thứ chín thì chuyển dạ, một hơi sanh ra chín hài tử, tất cả đều là nam hài. Vương Hậu cho là yêu nghiệt, ra lệnh mang nữ tử vừa mới sinh tới quỷ môn quan treo lên xử tử, chín hài tử kia cũng nhốt vào trong Tháp Trấn Yêu."
Nghe đến đây, Tần Như Thương "Ách" một tiếng, không có ý nghĩa gì, như là cảm thán. Sau đó tiếp lời, nói:
"Hóa ra chúng ta nhảy vào chỗ này là Tháp Trấn Yêu..."
"Ừm." Cũng chỉ trả lời một tiếng, Cô Độc Chứng lại nói: "Sau khi chín hài tử bị nhốt, Vương Hậu chỉ cho bọn hạ nhân để vào trong tháp một thùng sữa lạc đà, tiếp theo bỏ mặc cho chúng tự sinh tự diệt, cũng không cho ai đến xem. Ngay cả Tây Dạ Vương cũng không thể gặp thân sinh cốt nhục của mình."
"Cứ như vậy trải qua suốt ba mươi ngày. Cuối cùng Vương Hậu hạ lệnh mở ra Tháp Trấn Yêu, thì phát hiện chín hài tử cũng không có chết toàn bộ, mà còn một hài tử sống. Một thùng sữa lạc đà này đối với hài nhi mà nói một chút cũng không thể dùng, hài nhi không đứng được, thùng sữa lại quá cao, cho dù sữa để ở chỗ nào, vẫn chắc chắn sẽ bị đói mà chết."