Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, Cô Độc Chứng có thể tự nhiên nói nhiều như vậy thật giống như là đang ban cho nàng một chút lợi lộc, ngàn năm khó gặp!
Nàng cũng học theo hắn ngồi xuống đất, trong Tháp Trấn Yêu này âm u lạnh lẽo, cho dù đang ở giữa sa mạc rộng lớn, nhưng cũng hiện ra từng cơn mát lạnh.
Hai người cứ ngồi sánh vai như vậy, trải qua thật lâu, lâu đến nỗi Như Thương còn cho rằng Cô Độc Chứng thật sự đã ngủ thiếp đi.
Nàng không thể tiếp tục im lặng nữa, vì thắc mắc trong lòng, cũng vì muốn giúp cho người bạn duy nhất này, tăng thêm một chút tinh thần để chiến đấu.
"Vậy bây giờ ở đâu?" Nàng dùng khuỷu tay đụng nhẹ Cô Độc Chứng bên cạnh một cái, "Ngươi vừa nói hài tử được đưa vào Tháp Trấn Yêu này cũng mười năm, vậy bây giờ ở đâu? Tính ra thì hài tử kia hẳn là đã mười một tuổi, vậy một năm gần đây sao hắn sống được? …Này!"
Thấy Cô Độc Chứng không có phản ứng gì, nàng dứt khoát dùng sức một chút chọt chọt vào người hắn.
Người nọ rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, sau đó miễn cưỡng nói:
"Nghe đâu!"
"Là nghe đâu hay là ngủ đâu!" Như Thương tự lẩm bẩm một câu, tiếp theo cũng không lên tiếng, chờ Cô Độc Chứng chủ động giải thích.
Bên trong tháp đồng thời yên tĩnh trở lại, một lát sau nghe được Cô Độc Chứng nói:
"Một năm gần đây không còn đưa tiểu hài tử cùng tuổi đến nữa, mà cứ cách mười ngày sẽ đưa vào trong một nhóm nam tử khỏe mạnh! Có lúc thì hai ba người, có lúc thì bốn năm người, có lần nhiều nhất còn vượt lên đến mười người. Những người đó đều là binh lính Tây Dạ, chẳng những hình thể to lớn có sức lực, hơn nữa căn bản ai cũng có võ công. Khi bọn họ đi vào mỗi người đều mang theo vũ khí, mục đích chính là sẽ trực tiếp giết chết hài tử kia. Bởi vì Vương Hậu không nghĩ sẽ cho người đó trở ra, mặc kệ là người hay quỷ, nàng cũng không muốn để cho hắn sống trên cõi đời này."
"Binh lính cũng đã chết, phải hay không?" Như Thương suy đoán.
"Về phần hài tử kia, lại không biết vì sao, hài nhi vừa mới sinh tròn một tháng lại có thể tự xoay trở mình bò sát. Chẳng qua hắn không uống sữa mà vẫn còn sống, là bởi vì hắn cắn xé thân thể các huynh đệ, dựa vào uống máu hài tử chết mới duy trì được mạng sống.
Câu chuyện Cô Độc Chứng kể lại máu tươi đầm đìa, Như Thương nghe qua dường như cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh và xác chết mục nát thối rửa ở trong không khí.
Theo bản năng xoa xoa cái mũi, muốn mượn động tác này làm mùi vị đó vứt đi, nhưng thử vài lần, lại phát hiện căn bản vô dụng.
Nàng bắt đầu hoài nghi, tính chất vốn dĩ không phải thần kinh tạo thành cảm giác ngửi thấy, mà loại mùi vị xác chết thối rửa này hình như là chân thật tồn tại.
Có lẽ vô số thi thể đã từng bị gặm cắn đang nằm ở trong bóng tối xung quanh nàng.
Lời Cô Độc Chứng còn chưa nói hết:
"Mọi người nói hài tử kia là yêu quái, Vương Hậu không tin, ở trên cánh tay hài tử vẽ ra một cái ký hiệu, sau đó đuổi trở về Tháp Trấn Yêu. Từ ngày đó bắt đầu liền căn cứ theo tuổi của hài tử này, liên tục đưa vào bên trong người sống bằng tuổi, như vậy mười năm, kết quả cũng chỉ có một hài tử còn sống. Mọi người truyền nhau kể lại, hài tử trong tháp này đã không thể coi như người, mà là quỷ! Hắn dựa vào uống máu ăn thịt người lớn lên, toàn thân trên dưới đều là mùi của người chết, ngay cả Diêm Vương cũng sẽ không thu người như vậy!"
Cô Độc Chứng nói đến đây, rốt cuộc chấm dứt.
Sau đó thân thể từ từ hạ xuống ngồi hẳn trên mặt đất.
Như Thương vẫn còn rất nhiều thắc mắc, hiện tại cũng không nên không biết xấu hổ mà đuổi theo mở miệng hỏi.
Bởi vì Cô Độc Chứng đã ngửa đầu trên cánh tay dựa vào phía sau tường, tuy rằng không thấy rõ lắm trạng thái của hắn như thế nào, nhưng Như Thương cảm thấy người này nhất định là đang nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng mà, vốn là người yêu thích ngủ hơn người yêu cuộc sống, hắn đã nói lâu như vậy rồi, cũng nên để cho hắn nghỉ ngơi một chút.